Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 344



Chương 344

Nếu ông ta có bản lĩnh, thì sao lại bị người ta càn rỡ ngay trong tiệc mừng thọ chứ?

“Ông em đừng buồn, tôi đã nói rồi, chuyện này ai đúng ai sai, chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng. Nếu cậu Lâm Chính này quả thực lừa đảo một số tiền lớn như vậy, ông bảo vệ cậu ta còn có ý nghĩa gì? Nếu cậu ta không làm, thì tôi sẽ đích thân đưa cậu ta về, ông đã hài lòng chưa?”, Nhiễm Tái Hiền nói.

“Ông em? Ông gọi thế tôi không nhận nổi đâu!”.

Ông cụ Trương cắn răng, xua tay nói: “Trương Trung Hoa tôi không với tới nổi! Ông Nhiễm, nếu đã hết tình cạn nghĩa thì chúng ta cứ khách sáo một chút đi!”.

Ông ta vừa dứt lời, ai nấy đều biến sắc.

“Ông điên rồi?”, bà cụ Trương sợ đến nỗi tái mặt, vội vàng bước tới nói: “Ông anh Nhiễm, ông đừng để bụng, đầu óc lão già chết tiệt này lại có vấn đề gì! Tôi thay mặt ông ấy xin lỗi ông!”.

“Tôi hiểu tâm trạng hiện giờ của Trung Hoa, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu phải nói thì tôi chỉ có thể nói lời xin lời”, Nhiễm Tái Hiền bình thản đáp.

Trương Trung Hoa bảo vệ con cháu, ông ta cũng vậy, lúc này thì sẽ không ai nhường ai!

Ông cụ Trương không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Lâm Chính.

“Ông xin lỗi, là ông không có bản lĩnh…”, ông cụ Trương khàn giọng nói, giọng nói đầy bi ai.

“Không, ông đã làm rất tốt rồi!”.

Lâm Chính điềm nhiên nói: “Nhưng rất tiếc, hôm nay không ai có thể đưa cháu đi! Ông ba nhà họ Khai không thể, Nhiễm Tái Hiền lại càng không thể! Cháu sẽ dự xong bữa tiệc mừng thọ này với ông!”.

Anh vừa dứt lời, cả đại sảnh lập tức trở nên im phăng phắc.

Điên rồi!

Điên thật rồi!

Đầu óc mọi người chẳng khác nào nồi nước sôi, sôi lên sùng sục.

Ngay cả ông cụ Trương cũng tỏ vẻ kinh ngạc, ngây ra nhìn Lâm Chính, không dám tin vào những lời anh nói.

Chỉ thấy Lâm Chính ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản, ánh mắt như giếng cổ tĩnh lặng.

Dường như những lời vừa rồi chỉ là một câu hỏi thăm rất đơn giản.

Phản rồi!

Đúng là phản thật rồi!

Người nhà họ Khai, nhà họ Việt đều tức đến xì khói.

“Tên này thật là ngông cuồng!”.

“Hừ, ranh con không biết trời cao đất dày!”.

“Lát nữa xem anh ta khóc như thế nào!”.

Những tiếng phẫn nộ vang lên.

Rất nhiều khách khứa cũng không nghe lọt tai lời Lâm Chính nói.

Ngay cả ông cụ Trương cũng bó tay, anh dựa vào đâu mà chắc chắn mình sẽ bình an vô sự như vậy?

Anh tưởng anh là ai chứ?

Chỉ là một thằng ở rể nhà họ Tô mà thôi!

Lúc này, một đám người bước vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền, vóc dáng cao lớn, mắt to mày rậm, vẻ mặt nghiêm túc.

“Ông Hoành đến rồi!”.

Tiếng kêu vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.