Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 739



Chương 739

Lâm Chính thản nhiên lên tiếng, đâm thêm cây kim vào cổ tay cậu ta. Để máu chảy ra, anh đưa cổ tay mình và vị trí máu nhỏ xuống. Cậu chủ run rẩy, nhìn thấy hành động của Lâm Chính thì hết hồn.

“Mười…mười ba giọt? Chuyện gì thế này…Sao anh có tới mười ba giọt Lạc Linh Huyết vậy?”

Cậu chủ sốc toàn tập. Cậu ta mới có hai giọt mà đã có vô số người ngưỡng mộ rồi. Vậy mà người này lại có tới mười ba giọt. Cộng thêm hai giọt của cậu ta nữa là mười lăm giọt.

“Mười lăm giọt Lạc Linh Huyết…”

Đúng là yêu nghiệt mà. Lạc Linh Huyết chuyển vị trí, Lâm Chính đứng dậy hừng hực khí thế.

“15 giọt rồi, còn thiếu 5 giọt nữa”, Lâm Chính lầm bầm, nói với những người phía sau: “Đi thôi”.

“Vâng, cậu Lâm”, Tào Uy vội vàng bò dậy.

Đám đông hoảng loạn, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt. Cậu chủ nhỏ cũng nhìn trân trân, toàn thân run rẩy.

Cậu ta không hề đau đớn khi Lạc Linh Huyết bị cướp mất mà là kinh hãi bởi số lượng mà Lâm Chính có được. Đợi đến khi họ rời đi hết thì người khổng lồ kia mới chậm rãi bò dậy.

“Cậu chủ…cậu không sao chứ…”

“Lạc Linh Huyết của tôi bị cướp mất rồi”, cậu ta nghẹn ngào.

“Cái gì, tôi sẽ lập tức thông báo với gia tộc…”

“Đừng”

Cậu ta mặt trắng bệch, sợ hãi nói: “Nếu như gia tộc mà hỏi thì nói bị cướp là được. Còn người cướp thì không được động vào…Tuyệt đối không được”.

Cậu ta biết rõ người sở hữu 15 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì. Nhà họ Mặc tuyệt đối không thể là kẻ địch của người này được.

Mọi người rời khỏi KTV. Từ đầu tới cuối, ông chủ của Đế Cung không hề xuất hiện. Chắc chắn ông ta biết chuyện xảy ra nhưng không dám ra mặt.

Bởi vì dù là Lâm Chính hay là cậu chủ kia thì ông ta cũng đều không dám động vào. Lúc này cách tốt nhất là giả ngây giả ngô, để cho quản lý Trình giải quyết.

Lâm Chính chỉ biết thở dài, ông chủ của Đế Cung đúng là một kẻ giảo hoạt…

Cậu Lôi, Khương Vượng lần lượt chuồn đi mất. Chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ quên sự việc xảy ra buổi tối ngày hôm nay. Bọn họ chắc chắn sẽ không dám động vào Tô Tiểu Khuynh nữa.

Lâm Tử Ngữ vẫn chưa rời đi mà chỉ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sáng như sao.

“Được lắm Tiểu Khuynh, cậu thật là giảo hoạt”, Lâm Tử Ngữ nhéo tay Tô Tiểu Khuynh, hậm hực.

“Mình sao cơ?”, Tô Tiểu Khuynh cảm thấy không hiểu.

“Cậu còn giả vờ vô tội à? Anh rể cậu giỏi giang như vậy mà cậu giấu kỹ quá cơ. Hừ, sợ bọn mình cướp mất anh rể của cậu à?”

“Mình…mình cũng không biết mà…”

Tô Tiểu Khuynh tỏ vẻ bất lực. Cô bé lần đầu tiên thấy Lâm Chính ra tay. Cô nào ngờ, anh rể ăn bám nhà mình là đánh nhau giỏi như vậy, đến cả một kẻ mạnh như người khổng lồ nhỏ mà anh cũng có thể nhấc lên một cách dễ dàng. Đúng là siêu nhân.

“Hầy, chỉ đáng tiếc anh rể đã có chị cậu rồi, nếu không chắc chắn mình sẽ không bỏ qua đâu”, Lâm Tử Ngữ tỏ vẻ thương cảm.

Cô ta đã từng gặp Tô Nhu và cũng biết là mình không thể sánh được với đại mỹ nhân như Tô Nhu. Tô Tiểu Khuynh khựng người, không nói gì, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ đơn độc.

“Chủ tịch Lâm, phía bên nhà Mặc có cần tôi đi chào hỏi một tiếng không?”, Tào Uy khúm núm lên tiếng.

“Không cần đâu, nếu như chào hỏi mà có tác dụng thì sao cậu chủ đó lại đánh ông thành ra như thế này chứ? Rời khỏi Giang Thành đi”, Lâm Chính nói.

“Vậy chủ tịch Lâm, sự hiểu lầm trước đó…cậu xem…”, Tào Uy thận trọng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.