Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 475



Chương 475

“Tiếp theo là đối phó với màn báo thù của tập đoàn Thượng Vũ” lúc này, Lâm Chính lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, Lạc Bắc Minh thất thế, Tiêu Nghị lại bị bắt, Nam Phái sẽ không hành động tiếp, rất có khả năng tập đoàn Thượng Vũ sẽ không dám làm gì chúng ta nữa. Chúng ta không cần phải lo lắng quá”, Mã Hải bừng tỉnh.

“Tôi biết”, Lâm Chính nhắm mắt, một lúc sau đột ngột mở ra. Đôi mắt anh lấp láy: “Nhưng bọn họ không làm gì không có nghĩa là chúng ta cũng không làm gì! Tìm những thiên tài giỏi nhất về kinh tế chủ động tấn công tập đoàn Thượng Vũ đi”.

Mã Hải nghe thấy vậy thì suýt nữa ngã xuống đất.

“Chủ tịch Lâm, không thể được”, ông ta vội vàng hét lến.

“Sao thế”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Công ty chúng ta mới bắt đầu, có rất nhiều thứ còn chưa ổn định. Nếu như lúc này chúng ta đại chiến thì sẽ rất bất lợi. Huống hồ, tập đoàn Thượng Vũ còn là tập đoàn quốc gia nữa. Bọn họ có nền tảng vững chắc, tài chính mạnh, mạng lưới quan hệ cũng nhiều vô cùng. So với họ, chúng ta còn non quá. Chủ tịch Lâm không được bồng bột đâu”.

Mã Hải là kẻ lão làng, từ việc ông ta điều hành nhà họ Mã là có thể nhận ra ông ta rất có kinh nghiệm đối với thị trường và càng hiểu rõ hơn về tình hình các công ty trong nước.

Đúng vậy, dù tập đoàn Dương Hoa rất mạnh và nắm ưu thế về phương thuốc nhưng vẫn có hạn chế. Chuyện gì cũng phải có kế hoạch của nó. Tập đoàn Dương Hoa mới thành lập được bao lâu chứ? Vậy mà đã muốn bẻ cổ Thượng Vũ sao? Vậy thì khác gì là chán sống?

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần lo lắng, cứ làm theo là được”.

“Chúng ta không thắng được đâu”.

“Tôi có nói là để thắng đâu”.

“Cái gì?”, Mã Hải đơ người, tưởng mình nghe nhầm.

“Từ đâu tới cuối tôi đâu có ý định là sẽ phải thắng đâu. Đối với tôi chỉ cần hành động thôi đã là thắng rồi. Mã Hải, tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu cơ hội. Dương Hoa dù có bị trọng thương thì tôi cũng có thể phục hồi nó trong thời gian ngắn nhất có thể. Thậm chí, tôi có thể khiến nó phát triển hơn nữa. Tập đoàn Thượng Vũ thì khác, bọn họ bị trọng thương thì không thể nào hồi phục nhanh như chúng ta được. Tôi muốn ông chiến đấu, chiến đấu hết sức lực dù có phải phá sản”.

Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng. Mã Hải chết lặng.

Ông ta nhìn trân trân Lâm Chính, thấy sắc mặt nghiêm túc của anh thì ông ta đành thở dài: “Chủ tịch Lâm yên tâm, chuyện này…cứ giao cho tôi đi”.

Sự việc đã tới bước này thì Dương Hoa với Thượng Vũ coi như đã kết thù, dù sao lưới rách cá chết mà, chủ tịch Lâm đã nói vậy thì ông ta cũng không còn gì phải sợ nữa…

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Từ Thiên đâu?”

“Về rồi ạ, nói là ở Nam Thành có việc”, Mã Hải ngập ngừng.

“Tôi biết rồi, phía bên này giao cho ông .Tôi về trước đây”, Lâm Chính phủi bụi trên người, lấy ra một cây kim c ắm vào cổ. Ngay lập tức, khuôn mặt anh thay đổi đi nhiều, đã không còn vẻ đẹp trai của chủ tịch Lâm nữa mà quay lại dáng vẻ của chàng rể Lâm Chính bạc nhược.

“Chủ tịch Lâm”.

“Còn chuyện gì nữa không?”, Lâm Chính hỏi.

“Là thế này, lúc Từ Thiên quay về có nói rằng…hi vọng cậu có thể tới bệnh viện thăm Từ Sương Huyền…Ông ta đã nắm được mọi chuyện rồi, cũng đã dạy dỗ con bé. Ông ấy thay mặt Từ Sương Huyền xin lỗi cậu. Nếu có thể, hi vọng cậu có thể ra tay…”, Mã Hải ngập ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.