Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 787



Chương 787

“Đoạn đường này hạn chế tốc độ..”, người tài xế cảm nhận được Lâm Chính không hài lòng nên vội vàng cười trừ.

Lâm Chính nhắm mắt lại, không buồn quan tâm. Chỉ cần về Giang Thành là được .Chiếc xe từ từ lái đi. Thế nhưng tầm ba mươi phút.

Két. Tiếng phanh xe đột ngột vang lên. Ngay sau đó là một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ ngay trước mặt họ.

Lâm Chính mở mắt. Chiếc xe mở ra, một cô gái với thân hình quyến rũ bước tới. Nhìn thấy người này, người tài xế thở phào. Mặc dù người tài xế vẫn duy trì tốc độ 40 nhưng anh ta tin cô gái phải chạy với tốc độ hơn 100km/h mới đuổi kịp. Người tài xế lái với tốc độ 40km/h là để đợi người phụ nữ này.

“Lương Hồng Anh?”

Lâm Chính để ý thấy người phụ nữ thì anh cũng quyết định xuống xe để bắt xe khác.

“Thần y Lâm”, Lương Hồng Anh bước tới, kêu lên.

“Cô Lương, tôi đã nói rất rõ với người tài xế rồi. Giờ tôi không có nhiệm vụ phải cứu ông nội cô nữa”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Lương Hồng Anh mím môi: “Thần y Lâm, tôi biết anh giận tôi, là do tôi nông cạn, hi vọng anh có thể cùng tôi quay về! Tôi đảm bảo, nếu anh chữa khỏi được cho ông nội tôi thì nhà họ Lương chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ anh!”

“Nhưng Đông y chỉ là một lũ lừa đảo. Cô bảo tôi cứu ông nội cô thì chẳng phải là đi hại ông ấy sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Điều này…”, Lương Hồng Anh không biết phải trả lời như thế nào, bèn cúi đầu: “Tôi muốn để anh thử”.

“Vậy thì tôi vẫn không đi đâu, nhỡ ông nội cô xảy ra chuyện gì thì sao tôi gánh vác được”.

“Anh…rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tôi đã nói tới nước đó rồi, lẽ nào anh không cho tôi chút thể diện sao?”, Lương Hồng Anh tức giận.

“Sao tôi phải giữ thể diện cho cô?”, Lâm Chính nhìn Lương Hồng Anh.

Lương Hồng Anh tức tới mức muốn nổ tung. Cô ta là cô chủ của nhà họ Lương đấy, vậy mà có người dám nói chuyện với cô ta theo cách như thế này sao?

“Vì vậy sống chết anh cũng không chữa trị cho ông nội tôi đúng không?”, Lương Hồng Anh hằm hằm tức giận.

“Cũng không tới mức đó”, Lâm Chính cười nói.

Lương Hồng Anh khựng người: “Vậy thì anh còn không mau đi với tôi?”

“Vậy thì phải xem cô làm thế nào đã”, Lâm Chính nói.

“Tôi sao?

“Từ đầu đến cuối, cô chưa từng xin lỗi tôi?”, Lâm Chính cười nói.

“Xin lỗi?”, Lương Hồng Anh đỏ mặt. Cô ta nghiến răng, tức giận nói: “Người họ Lâm kia, anh to gan thật! Dám bắt tôi xin lỗi? Anh có biết tôi là ai không? Tôi đã chịu cúi đầu mời anh thì đã là giữ thể diện cho anh lắm rồi, vậy mà anh còn mặt dày sao?”

“Vậy thì mời cô về cho”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Anh…là tên khốn”, Lương Hồng Anh tức tới mức giậm chân. Lâm Chính mắc kệ cô ta, nhìn thấy một chiếc xe lái tới anh lập tức chặn lại.

“Cút! Cút ngay cho tôi!”

Lương Hòng Anh chửi vào mặt người tài xế vừa chạy tới. Người tài xế hoang mang: “Mụ điên này tới từ đâu vậy?”

“Anh nói cái gì?”, Lương Hồng Anh lập tức kéo cửa xe ra định đập cho người tài xế một trận. Còn Lâm Chính thì ngồi vào ghế phụ thản nhiên nói: “Bác tài, mặc kệ cô ta, đi Giang Thành”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.