Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 1424



Chương 1424

“Bác cả, cháu…”, Đường Hồi Tuyết kinh hãi.

“Đợi đã, bác cả, hình như cháu đã gặp người này ở đâu đó”, Đường Tiểu Thạch lập tức đứng dậy, giả vờ kinh ngạc nói.

“Đã gặp? Cháu từng gặp ở đâu?”, Đường Tông Hào nghi hoặc hỏi.

“Ở Giang Thành! Người này… hình như là Lâm Chính, đứa ở rể nhà họ Tô!”, Đường Tiểu Thạch bày ra vẻ mặt vô cùng khoa trương.

“Cái gì? Đứa ở rể?”, Đường Tông Hào nổi giận, trừng mắt nhìn Đường Hồi Tuyết, quát: “Hồi Tuyết, Tiểu Thạch nói có đúng không? Người đàn ông này có phải là Lâm Chính không?”.

Đường Hồi Tuyết há miệng, không nói được lời nào.

“Đứa bất hiếu này, lại dám lừa mọi người, mày… sao có thể như vậy, sao có thể như vậy!”, Đường Tùng cũng giả vờ tức giận, vung tay tát.

Bốp!

Trên gương mặt trắng nõn của Đường Hồi Tuyết lại hiện lên dấu tay.

“Bố…”, Đường Hồi Tuyết ấm ức vô cùng, trong mắt ngấn nước.

Lâm Chính sầm mặt.

Đám người nhà họ Đường này đúng là vô tình, tình hình không ổn là đẩy hết trách nhiệm lên Đường Hồi Tuyết.

Lại không biết Đường Hồi Tuyết làm như vậy cũng là muốn tốt cho nhà họ Đường.

Hầu Nam cười khẩy không ngừng, lặng lẽ xem vở kịch của người nhà họ Đường.

Đinh Thu lại không nhẫn nại được, sắc mặt sầm xuống, chất vấn: “Đường Tông Hào, các ông có ý gì?”.

“Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, thực sự xin lỗi, chuyện này chúng tôi cũng không biết. Con nhóc này đột nhiên dẫn một người bạn trai đến, nói cậu ta tên Lâm Thích Tổ, vấn đề là chúng tôi cũng chưa từng gặp Lâm Thích Tổ, nên tôi đã tin nó. Gây ra chuyện cười như vậy thật là xin lỗi, ông yên tâm, chúng tôi sẽ phạt con bé này, xin lỗi xin lỗi…”, Đường Tông Hào vội vàng khom người hành lễ.

Đám người Đường Tùng cũng liên tục xin lỗi.

“Xin lỗi không phải làm như vậy”, Hầu Nam nheo mắt cười nói.

Người nhà họ Đường sửng sốt.

“Ông chủ Hầu, ý ông là…”.

“Con bé Đường Hồi Tuyết thì tôi không nói nữa, giữ thể diện cho ông, ông tự về nhà trừng phạt. Còn thằng nhóc không biết trời cao đất dày này… Lẽ nào ông định để cậu ta bình an rời khỏi đây như vậy? Nếu vậy, mặt mũi của tôi và ông Đinh để đi đâu?”, Hầu Nam lạnh lùng cười nói.

Mọi người nghe vậy lập tức hiểu ý của ông ta.

“Nhóc con, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông chủ Hầu và ông chủ Đinh?”, Đường Tiểu Thạch là người đầu tiên đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính hét lên.

“Xin lỗi?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Mọi người làm gì vậy? Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, con sẽ chịu hết trách nhiệm!”, Đường Hồi Tuyết lập tức hét lên.

“Con nhỏ này! Mày còn dám cãi? Cút sang một bên đi! Về xem tao dạy dỗ mày thế nào!”, Đường Tùng tức giận quát.

“Con mặc kệ! Hôm nay dù con có chết ở đây, các người cũng đừng hòng đụng vào một sợi tóc của anh ấy!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.