Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 1537



Chương 1537

“Nếu Lâm Chính có thể đến làm ở chỗ mình thì tốt quá”, Lạc Thiên cười nói với Lâm Chính đầy sâu xa.

Lâm Chính không tỏ thái độ gì, hỏi Tô Nhu: “Bác cả sao rồi?”.

“Tình hình của bác cả đã tạm thời ổn định, nếu không nhờ có anh thì chỉ e bác cả khó thoát được kiếp nạn này”, Tô Nhu không khỏi nói.

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tô Dư ấy, nếu không nhờ chị ta thì chắc là bác cả đã chết rồi”, Lâm Chính bình thản nói.

Tô Nhu ngẩn ra, không nói gì.

Đúng vậy, lần này người nhà họ Tô đã bị Lâm Chính vả cho sưng mặt.

Qua bài học lần này, chắc là người nhà họ Tô cũng không dám khinh thường cậu con rể này nữa nhỉ?

Ít nhất thì Lưu Mãn San cũng nên khách sáo một chút.

“Chuyện lần này coi như dượng đã sai, nhưng y thuật của anh tốt như vậy, vẫn nên nhanh chóng thi lấy cái chứng chỉ đi, đúng lúc có Lạc Thiên đây, ngành này cậu ấy biết khá rõ. Nếu lấy được chứng chỉ, thì anh cũng mở một phòng khám như Tiểu Thiên. Với y thuật của anh thì chắc chắn sẽ có thành tựu, đến lúc đó xem còn ai khinh thường anh nữa nào?”, Tô Nhu nói.

Lâm Chính lắc đầu, mỉm cười đáp: “Được, lúc nào rảnh anh sẽ thi lấy chứng chỉ”.

“Lúc nào rảnh? Bây giờ anh bận lắm sao? Dạo này anh làm gì vậy?”.

“Không làm gì cả…”

“Bây giờ anh ở đâu?”.

“Thuê phòng ở ngoài…”

“Tức là dạo này anh không làm gì cả, suốt ngày ăn không ngồi rồi?”, Tô Nhu lại nhíu mày.

Cô sợ nhất là Lâm Chính lại trở lại như trước đây, cả ngày ru rú ở nhà, không làm cái gì, chỉ ăn chờ chết.

“Việc này…”

Lâm Chính không biết nên giải thích thế nào.

Lạc Thiên ở bên cạnh lập tức phì cười: “Ôi dào, Tiểu Nhu, cậu đừng lo, thực ra chồng cậu giỏi lắm đấy. Dạo này anh ấy chuyên tâm nghiên cứu y thuật, ôn tập tài liệu, chuẩn bị thi lấy chứng chỉ, đương nhiên là rất bận rồi”.

“Vậy sao? Thế mà anh ấy còn nói lúc nào rảnh sẽ đi thi”, Tô Nhu khó hiểu nói.

“Việc này… tóm lại cậu đừng lo, thời gian này Lâm Chính sẽ đến giúp đỡ ở phòng khám của mình, mình giúp cậu trông chừng anh ấy, đảm bảo anh ấy sẽ không lười biếng”, Lạc Thiên cười nói.

“Có cậu thì mình yên tâm rồi, dạo này công ty đã đi vào quỹ đạo, mình cũng đang nghĩ đến việc dọn ra ngoài, cũng không cần bận như trước kia nữa”.

“Vậy thì tốt”.

“Đúng rồi Lâm Chính, hai ngày nay anh đừng xuất hiện ở công ty, lần trước anh cãi lời mẹ, bây giờ mẹ rất tức giận, nếu để mẹ nhìn thấy thì anh lại bị ăn mắng cho mà xem. Chờ mấy ngày nữa cho mẹ nguôi giận thì anh hãy về”.

“Ừ…”

Tô Nhu ở lại nói chuyện với Lạc Thiên một lát, rồi trở về công ty.

Lâm Chính cũng không ở lại lâu, anh xem thời gian, rồi lên xe, lái tới một quán trà ven sông ở phía Nam Giang Thành.

Lúc này, trên tầng cao nhất của quán trà, một ông lão mặc Đường trang đang chắp tay sau lưng, nhìn xuống dòng sông, khuôn mặt đầy vẻ lo âu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.