Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 613



Chương 613

“Thầy Tần, xin tha cho tôi”.

“Đừng mà”.

“Tôi khó khăn lắm mới giành được suất tham gia lần này”.

Đám đông nhốn nháo. Tần Bách Tùng chỉ mặc kệ.

“Thầy, chúng ta đi thôi”, Tần Bách Tùng nói nhỏ với Lâm Chính. Lâm Chính gật đầu, cùng Tần Bách Tùng rời đi.

“Cậu chủ, Tần Bách Tùng can thiệp vào rồi”, mấy tên thuộc hạ bèn gọi điện cho Trình Thường Sinh.

“Vậy thì bỏ đi, quay về”, Trình Thường Sinh cười nói.

“Dạ”.

Chuyện xảy ra nhanh chóng truyền đi khắp Nam Phái. Nam Phái ngay lập tức cử người đi xử lý, nhưng do Tần Bách Tùng ra mặt nên cũng không ai dám bảo vệ cho Mao Ái Cầm. Huống hồ việc giả mạo đã rõ như ban ngày, Nam Phái mà bênh bà ta thì sẽ bất lợi. Đối với một tổ chức coi trong danh tiếng như Nam Phái thì bọn họ không thể mạo hiểm vì Mao Ái Cầm được.

Đương nhiên sau khi xảy ra chuyện này, Lâm Chính là người được chú ý tới nhiều nhất. Rất nhiều người tự hỏi người thanh niên vạch mặt Mao Ái Cầm kia là thần thánh phương nào. Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm bận tâm.

Lúc này Lâm Chính đang cùng Tần Bách Tùng đi về khách sạn.

“Sự việc nghiêm trọng quá”, Tần Bách Tùng ngồi ghế phụ, nói giọng khàn khàn.

“Nghiêm trọng gì cơ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi lại.

“Hành động của Nam Phái đối với tập đoàn Dương Hoa”, Tần Bách Tùng nói tiếp: “Ngày mai bọn họ sẽ xử lý cho xong chuyện ở Nam Thành, năm ngày sau…sẽ bắt đầu chính thức ra tay với tập đoàn Dương Hoa. Thầy à, Nam Phái không phải là tập đoàn Thượng Vũ, thầy không phải là đối thủ của họ đâu”.

“Vậy ý của ông là…”, Lâm Chính hỏi.

“Đưa phương thuốc cho bọn họ. Ngay bây giờ”, Tần Bách Tùng nhìn anh, nghiêm túc nói…

“Ông muốn tôi cúi đầu trước Nam Phái sao?”, Lâm Chính điềm tĩnh hỏi.

“Giờ không còn cách nào khác. Bọn họ đã sớm liên hệ tất cả các mối quan hệ rồi. Sau năm ngày, sẽ có một lượng lớn người vào Giang Thành, tập đoàn Dương Hoa không thể ngăn lại được đâu”, Tần Bách Tùng nói giọng khàn khàn.

“Vì vậy vừa nãy ông đi tiếp xúc với đội ngũ cốt cán của Nam Phái là để thương lượng chuyện này à?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi vô cùng tôn kính thầy, tôi không muốn thầy mất trắng”, Tần Bách Tùng lắc dầu.

“Đáng tiếc có vẻ lời nói của ông không được trọng dụng lắm”.

“Thừa thầy, ít nhất thì tôi biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề…:

“Nhưng tôi không quan tâm”, Lâm Chính lắc đầu: “Dương Hoa không còn, tôi có thể thành lập cái khác. Thế nhưng một khi tôi dựa vào Dương Hoa để thỏa hiệp với Nam Phái thì đó cũng là ngày tàn của tôi”.

“Ý của thầy là…”

“Yên tâm đi, không cần tới năm ngày đâu. Ông giúp tôi chuẩn bị vài thứ, năm ngày sau tôi sẽ tính toán sạch sẽ với Nam Phái”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Tần Bách Tùng thở dài, không nói thêm gì nữa. Lâm Chính lấy ra một cốn sổ, viết vài đơn thuốc đưa cho Tần Bách Tùng. Tần Bách Tùng nhận lấy và nói: “Ngày mai tôi sẽ mang tới chỗ thầy”.

“Có bếp sắc thuốc không?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.