Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 253



Chương 253

Nhà họ Tô ngoài bà cụ Tô ra, sợ rằng chưa ai từng thấy số tiền lớn như vậy…

“20 triệu tệ? Bác ba, bác cần tôi làm gì mà cho tôi nhiều tiền thế? Giết người phóng hỏa thì tôi không làm đâu”, Lâm Chính giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó vội nói.

“Sao bác ba lại bảo cháu làm những chuyện đó chứ?”.

“Vậy bác muốn tôi làm gì?”, Lâm Chính hỏi.

Tô Bắc hít sâu một hơi, sán lại gần Lâm Chính, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Lâm Chính, tòa án đã gửi giấy gọi cho tập đoàn Dương Hoa, hơn nữa đã định ngày mở phiên tòa. Nghe đây, bác muốn cháu vào ngày xét xử, đứng ra chỉ điểm tập đoàn Dương Hoa, đồng thời thừa nhận phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là do cháu lấy trộm”.

“Thế thì chẳng phải tôi sẽ ngồi tù sao?”, Lâm Chính sợ hãi.

“Ngồi có mấy năm, nhưng cháu sẽ sở hữu hơn 20 triệu tệ! Như vậy không tốt sao?”, Tô Bắc trợn mắt nói: “Cháu phải biết rằng, dù là ai cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong mấy năm”.

“Nhưng vấn đề là tôi không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô”.

“Nếu cháu thừa nhận thì phương thuốc này chỉ có thể là cháu lấy, huống hồ chuyện này không phải do cháu làm thì ai làm?”, Tô Bắc cười khẩy, rõ ràng là không tin anh.

Vốn dĩ ông ta không muốn làm thêm việc này, nhưng để đảm bảo mọi chuyện trót lọt, ông hai Liễu vẫn bảo ông ta mang tiền đến đây một chuyến.

“Tôi thực sự không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô, tôi thậm chí còn không biết chuyện này. Bác ba, bác muốn tôi thừa nhận cái gì?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu… đầu óc có vấn đề à? Tiền mà còn chê!”, Tô Bắc rất tức giận.

Lâm Chính lắc đầu, đang định từ chối.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay bấu lấy anh.

Lâm Chính hơi sửng sốt, quay sang nhìn, mới phát hiện người kéo anh là Trương Tinh Vũ.

“Đồng ý đi!”, sắc mặt Trương Tinh Vũ lạnh lùng, nói.

Bà ta vừa dứt lời, cả Tô Quảng và Tô Nhu đều quay sang nhìn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc…

“Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Chuyện như vậy sao có thể đồng ý được?”, Tô Nhu vội vàng giữ Trương Tinh Vũ lại, để bà ta buông Lâm Chính ra.

“Tô Nhu! Nó phải làm chút gì đó cho con chứ”, hai mắt Trương Tinh Vũ đỏ ngàu. Bà ta trừng mắt với con gái.

“Mẹ, ý mẹ là gì vậy?”, khuôn mặt Tô Nhu tái nhợt.

“Ý gì à? Vậy mà con còn không hiểu sao? Để nó đi, để nó thừa nhận mọi chuyện. Để nó lấy cho con mấy chục triệu tệ chứ sao! Con đúng ra không phải chịu cuộc sống thế này. Vì nó, con mới không có gì. Giờ nó có cơ hội kiếm tiền, giúp chúng ta có cuộc sống dễ thở hơn chút thì lẽ nào nó nên ở nhà sao? Nó nợ con, nên phải trả!”, Trương Tinh Vũ kích động kêu lên.

Bà ta dứt lời, Tô Quảng chìm vào im lặng. Tô Nhu cũng run rẩy, nhìn mẹ mình bằng vẻ không dám tin.

Cũng không biết cô đang giận hay là gì.

“Đúng vậy! Lâm Chính, Tô Nhu đúng ra đã được gả cho Mã Phong làm con dâu hào môn. Mệnh của con bé là mệnh phú quý, nhưng vì cậu mà nó phải chịu khổ, chịu uất ức. Giờ cậu nên bù đắp cho con bé rồi. Có được hai mươi triệu tệ, cậu cũng chỉ phải bóc lịch có mấy năm. Có mấy năm thôi mà, không hề dài! Tài năng của Tô Nhu là điều không thể bàn cãi. Có được số tiền này, con bé có thể lập nghiệp. Có khi đến lúc cậu ra tù thì sự nghiệp của Tô Nhu cũng đã được hái quả rồi. Tới lúc đó cậu ăn bám con bé thì có phải là cũng thoải mái hơn bây giờ không?”, Tô Bắc cười ý vị.

Con nít nó mới tin cái thể loại logic này của Tô Bắc.

Lâm Chính bật cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.