Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 752



Chương 752:

“Vợ, lúc uống sữa bò đừng uống quá nhanh, không tốt cho dạ dày đâu.”

“Vợ, hôm nay em trang điểm xinh đẹp quá.”

Lâm Ngữ Lam vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trương Thác không ăn cơm, đang chống cằm nhìn mình, liên tục nói chuyện. Lâm Ngữ Lam đen mặt: “Anh còn ăn cơm không hả?”

“Ăn chứ. Nhưng mà vừa ăn vừa ngắm em mới càng ngon”

Trương Thác cầm một cái bánh bao, há miệng ăn cả cái.

Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác, cô thật sự không có cách nào với người đàn ông này nữa. Cô qua loa ăn xong bữa sáng rồi vội vàng đứng dậy rời đi.

Lần này, tất cả đại biểu của cổ võ thế gia đều cùng nhau tới nước Pháp, do chuyên cơ của nhà họ Cơ đưa đón, hộ chiếu các thứ đều không cần mọi người lo lắng. Nhà họ Cơ phái xe riêng đón mọi người tới sân bay, sau đó thống kê, đăng ký.

Mặc dù nhà họ Cơ rất lớn, có rất đông người, nhưng khi làm xong những thủ tục rườm rà này thì vẫn phải kéo dài tới giữa trưa.

“Các vị, lần này cổ võ thế gia Đại Nam cũng như trước kia, do nhà họ Cơ chúng tôi dẫn đầu. Sau khi tới nước Pháp, có bất cứ vấn đề gì thì đều có thể đến tìm nhà họ Cơ” Người phụ trách của nhà ho Cơ đứng ở sân bav lớn tiếna nói Bên cạnh người phụ trách của nhà họ Cơ còn có người phụ trách của hai gia tộc khác, đều là cổ võ thế gia của thủ đô, cùng nhà họ Cơ được gọi là ba gia tộc lớn của Đại Nam, đồng thời cũng là ba gia tộc đứng đầu Đại Nam, chính là nhà họ Khương xếp hạng nhì và nhà họ Bạch xếp hạng ba. Hai gia tộc này cũng có thực lực rất mạnh, nhưng trên danh vọng thì thua kém nhà họ Cơ rất nhiều. Bởi vì từ trước tới nay, tất cả công việc đối ngoại, kể cả phát ngôn trong thế giới ngầm của giới cổ võ Đại Nam đều do nhà họ Cơ xử lý. Dần dà, nhà họ Cơ trở thành gia tộc đại ca trong giới cổ võ Đại Nam.

Máy bay riêng của nhà họ Cơ rất xa hoa. Lần này tổng cộng có ba chiếc máy bay dân dụng cùng xuất phát. Sau khi ến hành mọi thủ tục đăng ký, Lâm Ngữ Lam bèn lên máy bay, ngồi trên ghế gần cửa sổ. Từ thủ đô tới nước Pháp tốn khoảng mười tiếng đồng hồ, xuất phát từ giữa trưa nên khi tới nước Pháp thì đã tới giờ ăn tối, cho nên đây là thời điểm mọi người chỉnh lại sai giờ.

Lâm Ngữ Lam chải chuốt lại tóc mai trên trán, nhắm mắt lại, đang định chợt mắt thì bỗng nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Tô My vang lên: “Ai cho anh ngồi ở đây hả? Tránh ra!”

Lâm Ngữ Lam mở mắt, quay sang thì thấy Trương Thác không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh mình. Giọng nói phẫn nộ của Tô My chính là vì Trương Thác.

Trương Thác lắc đầu: “Tôi đã hỏi người ta rồi, máy bay này ngồi đâu mà chẳng được, tôi muốn ngồi đâu là quyền của tôi?

“Anh!” Tô My trừng Trương Thác, không biết nên nói cái gì.

“Thôi, chúng ta đổi sang chỗ ngồi khác đi” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, đứng dậy.

Thấy Lâm Ngữ Lam đứng dậy, Trương Thác vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, không hề nhúc nhích. Thấy Trương Thác không có động tác gì, Lâm Ngữ Lam hơi khó hiểu, người này đổi tính à? Lâm Ngữ Lam vừa nghĩ vậy thì bỗng nghe Trương Thác kêu to: “Ai dám ngồi cùng một chỗ với vợ tôi, tôi sẽ đánh gãy chân kẻ đó! Bất kể nam hay nữ đều đánh!”

Rất nhiều người đã chứng kiến sự hung ác của Trương Thác tối hôm qua. Cho dù không thấy cảnh đó thì cũng đều nghe nói hết rồi, một kẻ hung ác, vì ghen tuông mà đánh người thừa kế tương lai của nhà họ Giang. Cố tình sau lưng anh ta còn có nhà họ Nhạc chống lưng. Trong toàn bộ cổ võ thế gia của nước Đại Nam này, những gia tộc dám chống lại nhà họ Nhạc thì cũng chỉ có bốn nhà. Ba gia tộc ở thủ đô, cùng với nhà họ Chúc ở Đại Hải. Những người còn lại đều không có dũng khí nói gì với nhà họ Nhạc. Bây giờ nghe Trương Thác tuyên bố, những người còn chưa có chỗ ngồi đều vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống.

Thấy bên cạnh một người đàn ông xa lạ còn có chỗ ngồi, Lâm Ngữ Lam đang định đi về phía đó thì đã nghe thấy người đàn ông xa lạ đó nói: “Xin lỗi người đẹp, lát nữa vợ tôi sẽ ngồi ở đây, cô đổi sang chỗ khác đi”

Lâm Ngữ Lam lại đưa mắt nhìn một cô bé mười sáu mười bảy tuổi. Bên cạnh cô bé này cũng có ghế trống. Thấy Lâm Ngữ Lam nhìn mình, cô bé vội nói: “Chị gái xinh đẹp, chồng em cũng sẽ ngồi ở đây”

“Em mới bao nhiêu tuổi mà đã có chồng rồi?” Lâm Ngữ Lam cạn lời. Kiếm cớ hơi bị vội vàng nên lỗi quá.

Cô bé cười ngượng ngùng, không nói lời nào, nhưng đã bày tỏ thái độ rõ ràng. Lâm Ngữ Lam lại nhìn khắp cabin, trừ bên cạnh Trương Thác còn có chỗ trống thì không còn nơi nào để ngồi nữa.

Trương Thác đã sớm dự đoán được cảnh này, rất kiêu ngạo ngồi tại chỗ, không hề nhúc nhích. Lúc này, một tiếp viên hàng không vóc dáng cao gầy đi tới, nhìn Lâm Ngữ Lam nói: “Chào cô, máy bay sắp cất cánh, mời cô ngồi về chỗ của mình”

Chúc cả nhà đọc vui vẻ nhé! Và nhiều sức khỏe! Nếu mình eđit cho nào chưa đạt hoặc sai sót chổ nào mong cả nhà nhắn vào group cho mình biết sớm nhé!

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.