Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 1172-1175



Chưogn 1172:

“Lần sau chúng ta nên để tâm một chút, tôi nghe nói, thế lực thế tục này, có chỗ gọi là đảo Ánh Sáng, ở đó có rất nhiều người đẹp, kiểu nào cũng có, cậu nói chúng ta một ngày nào đó giết lên đảo Ánh Sáng, giữ lại những cô gái trẻ đẹp đó, mỗi ngày thưởng thức một loại, đó mới là niềm vui của cuộc sống”

“Ha ha, một thế lực thế tục mà thôi, chỉ cần tộc trưởng không kiềm chế cậu và tôi, chỉ cần hai chúng ta là có thể tiêu diệt toàn bộ thế lực này”

“Hoặc là nói, một đám giun dế thế tục, nói thật, tôi có chút không thể chờ đợi muốn nhìn thấy, ánh mắt kinh hãi của những thế lực thế tục này khi nhìn thấy gia tộc chúng ta”

“Cái gì là đệ nhất thiên hạ, đều là rác rưởi mà thôi.”

Hai người thanh niên Chúc thị, bật cười to, nói chuyện như bay lên đến tận trời, không kiêng nể gì, giống như trong mắt bọn họ, trừ gia tộc ra, thì tất cả đều như heo như chó.

Ngay sau tiếng cười lớn của hai người thanh niên.

Bên ngoài cánh cửa màu đỏ thẫm của nhà họ Chúc, có một con đường rộng lớn.

Trước kia, trước con đường này, sẽ tụ tập rất nhiều người, đến là muốn làm thân với nhà họ Chúc, từ lần trước Trương Thác xuất hiện, ông già họ Chúc tự mình lên tiếng, nơi này đã không còn ai dám tới.

“Bập…”

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng, bước trên đường lớn trước cửa nhà họ Chúc.

Theo tiếng bước chân này xuất hiện, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Nếu nhìn từ trên cao, những bóng dáng đông đúc kia, giờ phút này đang từ bốn phương tám hướng, tụ tập về phía con đường này.

Trương Thác đi phía trước, mỉm cười nói: “Tới rồi”

“Lão đại, có thể không tới sao, ông già Chúc tuy rằng có chút bảo thủ, con người thật ra cũng không tệ lắm, cũng không thể nhìn nhà họ Chúc, cứ như vậy bị người ta khinh thường” Vị Lai cất lên giọng nói sắc bén.

Tóc Đỏ khoác áo choàng màu vàng sỏi của anh ta, đi phía sau Trương Thác: “Đây cũng không phải là gia tộc đầu tiên”

Ferreth vừa đi tới, vừa cởi âu phục trên người anh ta ra, tiện tay ném đi, khẩu súng lục bỏ túi kia không ngừng xoay tròn ở trong tay anh ta.

Nguyệt Thần cầm roi dài đi tới, vứt bỏ đi cảm giác thánh thiện, tràn ngập một loại mỹ cảm hoang dã.

Hải Thần cao to đầu trọc nhe những cái răng trắng, xách đao thủy thủ mà anh ta vớt lên được từ ba ngàn mét dưới biển.

Phía sau Alex đeo hai thanh nguyệt loan đao, trong nháy mắt anh ta tháo đôi đao này ra, phát ra một tiếng kim loại va chạm.

“Lão đại, giết như thế nào” Bạch Trình vai vác một thanh đao lớn màu đen, bước nhanh tới.

“Giết thế nào?” Trương Thác phát ra một tiếng cười nhẹ: “Đương nhiên là giết sạch không giữ lại ai cải”

Trương Thác lấy ra một chiếc mặt nạ mặt quỷ màu đen từ phía sau, đeo trên mặt.

Cùng lúc đó, đám người Vị Lai cũng đều đeo mặt nạ, vô số bóng người đi theo phía sau bọn họ, đồng dạng lấy mặt nạ từ phía sau ra đeo.

Một trận va chạm đao kiếm vang lên, mỗi người, trong nháy mắt đeo mặt nạ, từ phía sau lấy ra một thanh đao sắc bén, cầm trong tay, chỉ nghiêng xuống đất.

Bạch Trình giơ đại đao lên, rống to một tiếng: “Lấy máu Chúc thị, tế lễ vong hồn của nhà họ Chúc!”

Giọng nói của Bạch Trình vang vọng khắp trời.

Còn đám người Chúc thị ở trong trang viên nhà họ Chúc, rất rõ ràng, nghe được tiếng rống này, điều này làm cho bọn họ lo sợ trong lòng.
Chương 1173:

Trong mắt thế hệ trẻ tuổi hai người nhàn nhã nằm trên ghế dài lộ ra vẻ nghỉ ngờ, sau đó rống to một tiếng: “Người nào kêu gào ở đây!”

“Người sẽ giết các người!”

Một tiếng “Rầm” nặng nề vang lên.

Cổng chính của nhà họ Chúc bị một lực lớn tác động, trực tiếp vỡ tanh bành.

Hai người thanh niên Chúc Thị còn chưa kịp làm gì đã cảm thấy cả người không thể nhúc nhích, không phải bọn họ không thể cử động, mà là không dám.

Tâm lý sợ hãi từ trong nội tâm khiến bọn họ không đào lên nổi chút sức lực nào.

Người trước mặt gây ra áp lực tựa như một tòa Thái Sơn, chiếc mặt nạ quỷ kia sống động vô cùng, lộ ra răng nanh sắc nhọn như muốn ăn thịt người.

“Anh…” Một thanh niên Chúc thị răng run cầm cập, không phải bọn họ quá yếu, mà người đứng trước mặt này mang đến uy áp quá mạnh mẽ.

Thị tộc không xuất hiên, tuy rằng năng lực mạnh mẽ nhưng chung quy do kinh nghiệm chiến đấu quá ít.

Trương Thác được người ta gọi là quân vương địa ngục, người chết dưới tay anh chồng chất như núi, chẳng cần anh phải nói cái gì, chỉ là cái loại cảm giác áp bách này đủ khiến người ta sợ hãi không thôi.

Trương Thác không nhiều lời vô nghĩa nữa, trực tiếp tung ra hai cú đấm khiến đầu hai người nổ tung, máu tươi bắn ra tứ phía.

“Kẻ nào dám đến nhà họ Chúc gây sự!” Một người đàn ông trung niên lao ra, là thực lực cảnh giới Ngự Khí.

“Tu hú chiếm tổ mà cũng dám ở đây hô to gọi nhỏ!” Bạch Trình đạp không chém ra một đao, một hơi thở sắc bén hỗn loạn bay thẳng vào người người đàn ông nhà họ Chúc.

Sau khi vô số linh thạch được vận chuyển lên đảo, đại trưởng lão không hề do dự vứt toàn bộ vào tán linh trận, ở giữa nguồn linh khí nồng đậm như vậy, Bạch Trình đã thành công đột phá, anh ta vốn chẳng phải kẻ yếu đuối, thân là đời sau của bộ tộc người giữ mộ, huyết mạch của anh ta rất mạnh mẽ, phải nói là vô cùng mạnh mẽ, không đạt được Ngự Khí chẳng qua do thiếu một cơ hội mà thôi.

Vô số bóng người từ các hướng khác nhau đổ về đại viện của nhà họ Chúc, chém chém giết giết hết sức căng thẳng.

Không phải toàn bộ người của Chúc Thị đều có mặt ở nhà họ Chúc, lúc này, trong sân nhà họ Chúc chỉ có hơn trăm người, so với vô số Địa Ngục Hành Giả đến đây thì hoàn toàn bị áp đảo, đơn phương chém giết.

Trừ những cao thủ Ngự Khí hạng nhất, thì võ giả bình thường của Chúc Thị so với người của đảo Ánh Sáng, chỉ có thể chịu tra tấn đến chết.

Trong Chúc Thị có tổng cộng hơn mười cao thủ cảnh giới Ngự Khí, mà ở Đảo Ánh Sáng, bởi vì trên đảo nồng đậm linh khí nên đám người Bạch Trình đều đã đạt đến Ngự Khí, tuy rằng thời gian hơi ngắn nhưng kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ không phải là thứ mà cao thủ Ngự khí của Chúc Thị có thể so sánh.

Người đàn ông trung niên của Chúc Thị hiển nhiên đã tiến vào cảnh giới Ngự Khí sớm hơn Bạch Trình rất nhiều rồi, nhưng giờ phút này phải chống đỡ đao lớn của Bạch Trình chỉ có thể liên tục tháo chạy.

Một người trung niên mặc đồ đen đạp không phía trên, giọng nói như chuông đồng: “Kẻ nào dám xông vào Chúc Thị càn rỡ! Giết!”

Người trung niên mặc đồ đen trừng mắt, một thanh đao dài ba thước dần hình thành trong không trung, chém thẳng xuống đất.

Lúc thanh đao này xuất hiện, không khí xung quanh đều bị hấp thụ, có thể thấy được uy lực mạnh mẽ cỡ nào, nếu bị nó chém trúng, người của đảo Ánh Sáng chắc chắn tử thương vô số.

Hai con hổ từ mặt đất vọt lên, lao thẳng vào hai thanh đao, cắn vào sống đao.

“Ha” Người trung niên áo đen khẽ cười một tiếng, nhìn về hai con hố: “Không nghĩ đến đảo Ánh Sáng lại giúp nhà họ Chúc ra mặt, xem ra, người tôi sắp xếp đến Châu Xuyên đều đã chết cả rồi”
Chương 1174:

Trương mặt quỷ chính là đại diện cho thân phận của đảo.

Ánh Sáng.

Trương Thác tiến lên từng bước, đạp không mà đi.

Sau một thời gian dài như vậy, Trương Thác ngày càng thuần thục với việc khống chế khí, có thể giống như cao thủ Hóa Hình tụ khí dưới chân.

Hai người đứng giữa không trung, hành động này ở trong mắt người thường chính là tư thái của thần tiên, nhưng bản thân cao thủ Hóa Hình đều hiểu rõ ràng, đây chẳng qua là một thủ đoạn đơn giản, muốn chạm đến võ đạo chân chính còn một con đường rất dài.

Trương Thác đeo một chiếc nhẫn màu vàng sẫm trên tay, hai người đứng trên không trung, cách nhau một khoảng nhìn đối phương.

Người trung niên áo đen nhìn chiếc nhẫn vàng sẫm đó trên tay Trương Thác, mở miệng nói: “Không hổ là truyền nhân của Ông Lục, cậu còn ở thế tục mà có thể đạt đến Hóa Hình, xem ra Ông Lục để lại cho cậu không ít truyền thừa”

Trương Thác cười lạnh một tiếng, tiếp lời người đàn ông áo đen: “Đồ vật ông già Lục để lại cho tôi không phải thứ mà các người có thể tưởng tượng”

Ánh mắt của người đàn ông áo đen có chút nghiêm trọng, ông ta không biết trong lời nói của Trương Thác có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, nhưng dựa vào thân phận của ông Lục không khỏi khiến ông ta sinh ra kính sợ, cho dù người đã chết, ông ta cũng không dám khinh miệt. Dù sao, một võ giả bình thường như Trương Thác lại có thể có thực lực cảnh giới Hóa Hình, mà người cậu ta dẫn cũng có vài tên cảnh giới Ngự Khí.

Người trung niên áo đen lắc đầu: “Chúc Thị chúng tôi không muốn làm kẻ địch với Ông Lục”

Trương Thác cười khẽ: “Ông không biết thân phận của ông già Lục sao? Tộc của các người không kiêng nể gì ra tay với thế gia cổ võ, theo tôi thấy đây là muốn khiêu khích uy tín của ông già Lục!”

“Cậu hiểu lầm rồi” Người trung niên áo đen giải thích: “Chúc Thị và nhà họ Chúc đều cùng một huyết mạch, đây chỉ là chuyện nhà của chúng tôi mà thôi”

“Chuyện trong nhà, chính là giết sạch cả nhà họ Chúc sao?” Hai mãnh hổ khác dần hiện lên phía sau Trương Thác.

Người trung niên áo đen nhướng mày: “Cậu thật sự muốn trở thành kẻ địch với Chúc Thị sao?”

“Là Chúc Thị các người muốn trở thành kẻ địch của cả giới cổ võ!” Hai mãnh hổ sau lưng Trương Thác hoàn toàn hiện rõ.

Người trung niên áo đen vung tay lên, hai thanh đao khí hiện lên trên tay ông ta, lưỡi đao sắc bén dị thường, rạch một phát vào không trung, mãnh hổ đang mở to mồm sắc bén lao đến liền biến mất ngay lập tức.

Ánh mắt Trương Thác có chút trầm trọng, anh có thể nhìn thấy, thực lực của người trung niên áo đen này vượt qua cả cao thủ mà anh gặp được lúc trước.

Người trung niên áo đen quát lớn một tiếng: “Cậu đã cố tình muốn gây chiến, vậy Chúc Thị chiến với cậu!”

Người trung niên áo đen vung song đao, lao thẳng về hướng Trương Thác.

Phương thức chiến đấu trên không này là một cách để những cao thủ Hóa Hình kiểm tra thực lực của đối thủ, nếu không có nội lực thâm hậu chắc chắn không dám chiến đấu trên không.

Dù sao cao thủ Hóa Hình đi trên không trung cũng không dễ dàng gì, mỗi một bước bước ra tương đương với việc đánh ra một cỗ khí.

Người trung niên áo đen sẽ không tiếp đất, ông ta muốn xem thử truyền nhân của ông Lục mạnh đến mức nào, riêng về phương diện nội lực, ông ta tự tin tuyệt đối, bản thân tu luyện nhiều năm sao có thể thua kém một người còn trẻ tuổi như vậy chứ!

Đối mặt với thế tấn công của người trung niên áo đen, Trương Thác không hề cảm thấy sợ hãi, trong từ điển của anh chưa từng xuất hiện hai chữ sợ hãi, đối mặt với đối thủ không quen biết, đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình nhiều lần, ý nghĩ ban đầu của Trương Thác luôn chỉ có một, đó là… tìm cách giết chết đối phương!
Chương 1175:

Khí ở bụng nhanh chóng chuyển động, Trương Thác bước đến từng bước, muốn đi giết người trung niên áo đen.

Hai thanh đao trong tay người trung niên áo đen vô cùng sắc bén, có khả năng giết người vô hình.

Trương Thác thành thạo quyền pháp của nhà họ Bách, hai tay thủ hình hổ hạc, khi thì hóa thành bọ ngựa, khi thì như rắn, lúc lại như chim ưng.

Trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã so đấu được hơn mười chiêu.

“Ha ha! Không hổ là truyền nhân của ông Lục, lại có được thực lực cỡ này, nếu đặt vào giữa Chúc Thị tuyệt đối có thể đảm đương vị trí đứng đầu, đáng tiếc..” Ánh mắt người trung niên áo đen ngoan độc, dùng đao đâm thẳng vào ngực Trương Thác.

Đối mặt với thanh đao của người trung niên áo đen, Trương Thác nhanh chóng lùi về phía sau, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, anh vừa mới đánh ra rất nhiều thú hình, nhưng không có cách nào gây ra chút thương tích cho đối phương, thậm chí không thể phá vỡ lưới đao của đối phương, toàn bộ thú hình đều bị thanh đao của đối phương đánh tan.

Trương Thác biết rất rõ thời gian để bản thân làm chủ khí còn quá ngắn, không có phương hướng tu luyện phù hợp cho nên muốn tiến bộ chỉ có thể chậm rãi lần mò.

Thực lực của anh lúc trước còn có thể so sánh với các gia tộc thấp hơn, nhưng bây giờ phải đối mặt với gia tộc Chúc Thị đứng thứ chín, thì có chút vượt quá khả năng.

Phải biết rằng, bây giờ Chúc Thị đang ở nhà họ Chúc, họ chỉ là một bộ phận rất nhỏ, đương nhiên ở trong tộc có rất nhiều người khác. Người trung niên áo đen trước mắt có thể dẫn theo một chiến đội đồng nghĩa người này ở Chúc Thị rất có địa vị, nhưng ông ta cũng không phải người mạnh nhất, bởi vì người mạnh hơn ông ta còn rất nhiều!

Người trung niên áo đen này, miệng thì nói không muốn trở thành kẻ địch với Trương Thác, nhưng khi ra tay thì chiêu nào chiêu nấy đều là chí mạng.

Hai con mãnh hổ lại nhảy ra giúp Trương Thác giải vây, giúp Trương Thác thoát được hai thanh đao hiểm hóc mà người trung niên áo đen đâm tới.

Công kích của người áo đen rất mãnh liệt, chỉ với hai thanh đao khí vô hình bức Trương Thác liên tiếp lui về.

So với hoàn cảnh bất lợi của Trương Thác bên này thì đám người Bạch Trình lại chiếm được ưu thế.

Tuy rằng cao thủ Ngư Khí của Chúc Thị rất nhiều nhưng kinh nghiệm chiến đấu của đám Bạch Trình lại quá phong phú, cho dù thua về số lượng cũng có thể đánh ngang tay, mà rất nhiều Địa Ngục Hành Giả đã chiếm được thắng lợi áp đảo, những võ giả bình thường của Chúc Thị đành phải ngậm đắng nuốt cay, dù sao nhân số cũng cách biệt quá lớn.

Các Địa Ngục Hành Giả phân tán đến khắp mọi nơi trong nhà họ Chúc, tiến hành một cuộc tìm kiếm.

“Tuy thực lực chẳng ra sao nhưng không thể không nói, quản lý thật phù hợp” Người trung niên áo đen cười lạnh, một lưỡi đao khí to lớn lặng lẽ hình thành ngay phía sau Trương Thác, mũi đao nhắm thẳng vào giữa lưng Trương Thác.

Đối mặt với người trung niên áo đen này, Trương Thác phải cố gắng hết sức nhưng không hề tuyệt vọng bỏ cuộc, anh tự hỏi phải làm thế nào mới phá bỏ được lưỡi đao của đối phương chứ.

“Đến đây đi, cho tôi thấy truyền thừa của ông Lục mạnh như thế nào!” Người trung niên áo đen lại vung đao, đánh về hướng Trương Thác.

Đối mặt với đao khí của người trung niên áo đen, Trương Thác tránh né theo bản năng, nhưng vừa mới cử động, anh lập tức cảm thấy không thích hợp.

“Không tốt!” Trong lòng Trương Thác giật mình, cả cơ thể chấn động, một lớp khí lập tức bao trùm toàn thân.

Ngay lúc lớp giáp khí vừa hình thành, một sức mạnh mang theo lực xuyên thấu cực mạnh từ sau lưng Trương Thác đánh úp lại, phá vỡ lớp giáp khí hộ thể của Trương Thác.

Vào thời khắc mấu chốt, Trương Thác xoay người lại, đao khí vốn dĩ đâm vào tim của anh cắt qua ống tay áo Trương Thác, kéo theo một mảng máu thịt, máu tươi lập tức chảy ồ ạt.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.