Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 1513



Chương 1513:

“Ôi” Trương Thác thở dài một tiếng, lắc đầu quay đầu lại nhìn, những sinh viên kia đã rời khỏi trung tâm giải trí.

Trương Thác mở miệng nói với Tôn Lãm. “Tôn Lãm”

“Anh… Anh rể…” Tôn Lãm hoảng sợ mà nói.

Trương Thác nhìn thấy dáng vẻ kia của Tôn Lãm thì cũng hiểu rõ, có thể là lân trước chuyện xảy ra ở Triệu thị đã tạo nên bóng ma tâm lý với Tôn Lãm. Dù sao Tôn Lãm cũng chỉ là một nữ sinh bình thường, cho dù là một người đàn ông trưởng thành khi đột nhiên tiếp xúc với những chuyện kia thì tinh thần cũng có thể sụp đổ.

“Giúp tôi một việc, che mắt của Uyên và Trương Mỹ lại”

Trương Thác mỉm cười nói với Tôn Lãm, để lộ hai hàm răng trắng.

Che mắt?

Trong lòng Tôn Lãm lộp độp một cái, chợt nghĩ đến điều gì đó, cô run rẩy đi về phía trước, che mắt Từ Uyên và Trương Mỹ.

“Anh rể, sao lại che mắt em?” Từ Uyên tỏ vẻ không hiểu, cô vừa nói xong thì trước mắt đã bị tay nhỏ của Tôn Lãm che lại.

Ngay sau đó lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.

“Ôi! Tay của tôi! Á!”

Tiếng kêu thảm thiết đau thấu tim gan, Từ Uyên và Trương Mỹ nghe tiếng kêu thảm thiết này lại không nhớ phải đẩy tay Tôn Lãm đang che trước mắt mình ra. Hai người không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy hai tay Tôn Lãm đang cản trước mắt mình liên tục run rẩy.

Tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng lại mà là liên tục kéo dài.

“Chân! Chân của tôi! AI”

Một âm thanh thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, âm thanh đó đến từ Khâu Đức Huy. Khi tiếng kêu thảm thiết của Khâu Đức Huy đạt đến giai đoạn mạnh nhất thì đột nhiên ngừng lại.

Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cả người Khâu Đức Huy nằm trên đất.

Hai người Từ Uyên và Trương Mỹ nhìn qua khe hở bàn tay của Tôn Lãm thì thấy đầu Khâu Đức Huy trên đất không nhúc nhích.

Tôn Lãm từ từ thả tay ngăn trước mặt Từ Uyên và Trương Mỹ.

Khi tay Tôn Lãm thả xuống, Từ Uyên và Trương Mỹ gần như phát ra tiếng nôn khan cùng lúc, nghiêng đầu đi.

Khâu Đức Huy nằm trên đất, tứ chỉ bị vặn như bánh chẻo.

Tôn Lãm nhìn thấy Khâu Đức Huy đang nằm trên mặt đất, thân thể cô bất giác khẽ run lên.

“Được rồi, loại việc này hai người các em không nên nhìn, nhưng mà với cô thì không tính là cái gì đúng không?” Trương Thác nhẹ giọng nói với Tôn Lãm.

Vừa nấy, Trương Thác cố ý yêu cầu Tôn Lãm che mắt Từ Uyên và Trương Mỹ, mà đặc biệt để cô ta nhìn thấy chuyện này xảy ra.

Chuyện lúc trước, vẫn luôn ảnh hưởng đến Tôn Lãm, lần này Trương Thác cố ý lại cho Tôn Lãm xem mấy chuyện này, chính là muốn đánh sâu vào tâm trí cô, cũng đặc biệt nói câu không tính là gì với cô, cũng như là khích lệ trong tiềm thức cô.

Quả thực, sau khi nghe câu nói sau của Trương Thác, thân mình không ngừng run rẩy của Tôn Lãm dần dần bình tĩnh lại.

“Thế nào, vết thương trên cánh tay đã khá hơn chưa?”

Trương Thác hỏi.

Tôn Lãm chầm chậm gật đầu: “Gần như khỏi hẳn rồi, chỉ để lại chút sẹo, nhưng cũng không coi là vấn đề gì”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.