Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 1199



Chương 1199:

“Đúng vậy, tôi cũng nhận thấy như thế” Người đàn ông thấp bé mở miệng: “Rõ ràng cậu ta có thực lực là cảnh giới hóa hình, nhưng ở trên người cậu ta, tôi không cảm nhận được một chút đặc trưng nào của khí cả, có phải là do hệ thống tu luyện thời đại bây giờ không giống với hệ thống ngày xưa của chúng ta không, hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu là như vậy, rất có khả năng trận pháp này chỉ xem cậu ta như một người bình thường, cho nên không ngăn cản cậu ta.”

“Rất có thể.” Huyền Thiên Lân gật đầu: “Tôi có nghe các vị tiền bối nói qua, lúc trước ở Địa Ngục này, sẽ thường xuyên có Người trông coi địa ngục gọi là ngục quan ra vào, những ngục quan kia đều là người bình thường không có tu vi”

“Ai!” Người đàn ông thấp bé thầm mắng trong lòng một tiếng: “Sớm biết như vậy, trước kia tôi nên hỏi tên nhóc kia tu luyện như thế nào, mặc dù chúng ta đã định hình rồi, nhưng vừa phế tu vi, vừa tu luyện lại từ đầu, cũng không phải là không có khả năng, mặc dù tốc độ chậm chạp, nhưng nhiều ít thì vẫn có một chút hi vọng, năm mươi năm không được thì trăm năm, trăm năm không được liền hai trăm năm, chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta ra phá được trận pháp rời khỏi nơi này!”

“Đúng vậy, thằng nhóc này đi rồi, không biết chúng ta phải đợi bao lâu nữa mới có người tiến vào đây, tôi chỉ còn có thể sống thêm được ba mươi năm nữa, tâm nguyện lớn nhất bây giờ của tôi, chính là quay về viếng mộ vợ của tôi, tôi chỉ muốn nhìn em ấy một lần cuối cùng mà thôi” Một ông già lớn tuổi thở dài nói.

“Được rồi, chuyện này cũng đã xảy ra rồi hối tiếc cũng không có tác dụng gì, nhưng nhờ chuyện này đã nhắc nhở chúng ta, nếu như sau này gặp được người mới, nhất định phải hỏi rõ ràng” Huyền Thiên Lân lên tiếng nói.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt mất mát, cơ hội rời khỏi lồng giam này bày ra trước mắt họ, những cứ như vậy bị bọn họ lãng phí, tất cả mọi người đều cảm thấy bất đắc dĩ, bọn họ ngồi hồi lâu ở tầng này sau đó thở dài một tiếng bất đắc dĩ trở lại tâng một, mọi người lại quay về nơi ở của mình.

Người đàn ông thấp bé dùng tay ấn xuống vách tường tầng một một cái, bầu trời vốn dĩ xanh lam, biến thành ngân hà tràn đầy ngôi sao, đây chính là cách sống của những người ở đây, mặc dù đơn giản tẻ nhạt nhưng cũng đắp đây khoảng trống trong lòng mọi người, khiến bọn họ vẫn cảm nhận được họ đang sống, đây cũng chính là niềm vui duy nhất của bọn họ khi ở cái nơi cô tịch này.

Người đàn ông thấp bé nằm trên giường suy nghĩ một đêm, tuy bọn họ không có đồng hồ báo thức, nhưng cuộc sống và thói quen của bọn họ đã sớm tạo thành một đồng hồ sinh học, không đợi đồng hồ sinh học của người đàn thấp bé gọi gã thức dậy, đã có một mùi thơm nồng đậm bay vào trong mũi của gã.

Trong lúc ngủ mơ người đàn ông thấp bé ngửi được một mùi thơm, trong nháy mắt anh ta nhảy dựng lên, loại mùi thơm này, gã cảm thấy rất lạ lãm, gã dám khẳng định ở trong trí nhớ gần trăm năm của mình, tuyệt đối chưa từng ngửi qua mùi thơm như vậy.

Người đàn ông thấp bé hít hít cái mũi, mùi thơm này là từ bên ngoài bay đến, gã đẩy cửa phòng ra, màu bầu trời lần nữa khôi phục lại màu xanh lam.

Người đàn ông thấp bé lần theo phương hướng mà mùi thơm bay đến nhìn lại, liền nhìn thấy ở nơi đó, Trương Thác vốn dĩ đã rời đi, giờ phút này lại xuất hiện ở trước mắt gã bận rộn nấu cơm, người đàn ông thấp bé nhìn theo động tác của Trương Thác, Trương Thác đứng ở bên cạnh nồi sắt cầm một cái muôi làm bằng sắt, không ngừng khuấy đều đồ ăn trong nồi.

Huyền Thiên Lân mặc một cái áo khoác màu đen, không có hình tượng ngồi bên cạnh nồi sắt, một tay cầm một con gà quay, một tay cầm một bình rượu, miệng đang nhồm nhoàm ăn gà quay, uống từng ngụm rượu lớn.

“Dậy rồi à? Mau tới đây, Trương Thác mang lễ vật tới cho chúng ta này” Huyền Thiên Lân cười lớn một tiếng, bên trong miệng nhét đầy thịt gà, bọn họ ở nơi này đã trăm năm, chỉ có thể ăn một số rau của quả mà bọn họ trồng được, quanh năm suốt tháng ăn chay, bọn họ cũng không biết bao nhiêu năm rồi mình chưa ăn thịt.

Người đàn ông thấp bé nhìn gà quay trên tay của Huyền Thiên Lân, mà đỏ ngầu cả mắt, không để ý tới vì sao Trương Thác lại quay trở về, lập tức vọt lên phía trước.

Ở trong nồi sắt bên cạnh, có rất nhiều gà quay và các loại mỹ vị đồ uống, thậm chí có cả máy tính bảng, bóng đèn led nhiều màu, mấy nguồn năng lượng đơn giản, lít nha lít nhít, tất cả những vật này đều là Trương Thác mang từ thế giới bên ngoài vào.

Hôm qua lúc Trương Thác phát hiện mình có thể dễ dàng rời khỏi nơi này, anh cũng không lựa chọn trực tiếp rời đi, ở trong cái lồng giam này, đều là hóa thạch già mấy trăm năm trước còn sống sót, kiến thức của bọn họ là thứ mà cho dù anh có dùng cả cuộc đời này đi tìm hiểu cũng không thể có được, thực lực của bọn họ dù là người yếu nhất, cũng đủ để khiến anh ngưỡng mộ, sự tồn tại của mỗi một người giống như sách giáo vậy có khi còn phong phú hơn cả sách giáo khoa.

Hiện tại sự lý giải của Trương Thác về khí đang ở trên mức trung bình một chút, sự xuất hiện của những người này, vừa hay có thể chỉ dẫn cho anh, đồng thời dẫn dắt anh tu luyện theo phương hướng chính xác nhất.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.