Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 178: Nhà Của Anh



“Hả?” Trương Thác khó hiểu hỏi, anh thật sự không ngờ Lâm Ngữ Lam sẽ nói ra một câu như vậy.
Anh nhìn về phía Lâm Ngữ Lam: “Em nói cái này với anh làm gì?”
“Chỉ là không muốn anh hiểu lầm” Đèn giao thông đổi màu, Lâm Ngữ Lam nhìn về phía trước, vừa lái xe vừa nói: “Nhà của Nam Thiên quen biết nhà tôi từ đời ông nội, lúc trước khi anh ta tham gia quân ngũ tôi đúng lúc bàn chuyện làm ăn ở đó, bèn đi thăm anh ta một lần.

Người trong bộ đội của bọn họ đều thích chọc tôi với anh ta, thật ra tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Trương Thác gật đầu, không nói gì.
Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác như thế, cho rằng anh đang khó chịu, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng thật ra, Trương Thác là đang ghen.
Về đến nhà, Lâm Ngữ Lam thay một bộ đồ thể thao sạch sẽ, lại sắp xếp một ít quần áo, đợi Trương Thác hầm canh xong thì cùng nhau chạy tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Lâm Ngữ Lam nhìn thấy Milan sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nước mắt lập tức rơi xuống.

“Cậu khóc cái gì” Milan thấy dáng vẻ hoa lệ ướt mưa của Lâm Ngữ Lam thì dở khóc dở cười.
Lâm Ngữ Lam trách móc: “Cô gái chết tiệt này, xảy ra chuyện lớn như thế cũng không nói với tớ, nếu không phải Trương Thác nói với tớ, có phải cậu định gạt tớ luôn không?”
Milan mỉm cười: “Nếu Trương Thác không biết chuyện này, tớ đã len lén đi đời luôn rồi, cậu làm gì có cơ hội tới đây dạy dỗ tớ chứ.

Nói đến cùng, nếu hôm nay không có Trương Thác, có lẽ tớ đã xong rồi.

Khi nãy bác sĩ nói với tớ độ khó phẫu thuật cực kỳ cao, cả bệnh viện.

không có ai dám chắc chắn.

Ngữ Lam, cậu ở bên Trương Thác thật đúng là nhặt được bảo bối rồi”.
Nghe Milan nói thế, mặt Lâm Ngữ Lam đỏ lên, vô thức nhìn Trương Thác ở bên cạnh một cái.

Trương Thác đang ngồi ở đó cẩn thận gọt một quả táo.
Trương Thác nấu bữa tối cho ba người, anh và Lâm Ngữ Lam ở lại bệnh viện ăn với Milan một bữa, Milan cũng khen tài nấu nướng của Trương Thác không dứt miệng.
“Trương Thác, đợi tôi khỏi bệnh rồi, anh dạy tôi nấu cơm được không?” Milan nhìn canh gà đã thấy đáy trong hộp giữ ấm, chưa đã thèm chép miệng.
“Được thôi, à người bạn tên Like kia của cô đi đâu rồi?”
“Tôi cũng sợ cô ấy biết chuyện này, lừa cô ấy đi du lịch rồi, hai ngày nữa cô nàng kia trở về mà biết, đoán chừng cũng mắng tôi một trận” Milan lắc lắc đầu.
“Mắng là phải!” Lâm Ngữ Lam vươn ngón tay ngón, chọc mạnh một cái lên đầu Milan: “Cậu nên nói cho bọn tớ biết chuyện này sớm hơn, đợi cậu khoẻ rồi, tớ nhất định phải trừng trị cậu!”
“Xi!” Milan trợn trắng mắt: “Đợi tớ khỏi rồi, chúng ta ai trừng trị ai còn chưa chắc đâu.”
Lâm Ngữ Lam ở lại phòng bệnh trò chuyện với Milan rất lâu, đợi hai người tán gẫu xong, trời bên ngoài đã tối lại từ lâu.

“Được rồi Ngữ Lam, cậu và Trương Thác mau về đi, buổi tối đừng ở lại chỗ này” Milan nhìn thời gian, phất tay đuổi Lâm Ngữ Lam đi.
“Như vậy sao được.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Buổi tối tớ phải ở lại chăm sóc cậu.”
“Vẫn nên đi thôi, để cô ấy ở lại một mình cũng được” Trương Thác giải thích: “Tuy bây giờ Milan có chút suy yếu, nhưng hai tay hai chân vẫn có thể di chuyển, quan trọng nhất là nghỉ ngơi cho đủ.

Chúng ta ở đây còn ảnh hưởng đến cô ấy nữa, ngày mai anh đến đưa cơm cho cô ấy, em không cần lo lắng đâu.”
Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác cũng nói thế, chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ ở lại qua đêm với Milan, dù sao Trương Thác cũng là người chuyên nghiệp về mặt này, cô dọn dẹp đồ đạc: “Vậy được, Milan, ngày mai tớ lại đến thăm cậu, cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tụi tớ.”
“Ừm” Milan gật đầu, vẫy tay với Trương Thác và Lâm Ngữ Lam: “Hai người đi nhanh đi.”
Đợi hai người đi rồi, sắc mặt Milan hơi phức tạp, lần này gặp Trương Thác, cô cứ cảm thấy hơi là lạ, vết thương bên ngực trái của mình cứ luôn nhắc nhở mình cái gì đó.
Ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy trạng thái của Milan không tệ, trái tim đang treo lên của Lâm Ngữ Lam cũng buông xuống: Trương Thác, thật sự cảm ơn anh, Milan là bạn tốt nhất của tôi, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên…”
“Cảm ơn anh làm gì?” Trương Thác ngắt lời Lâm Ngữ Lam: “Lần nào em cũng khách sáo như thế, dù nói thế nào, anh cũng là chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn của em, em đừng cứ treo câu cảm ơn lên miệng nữa”
Chồng hợp pháp?
Lúc Lâm Ngữ Lam nghe bốn chữ này thì lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Đúng thế, anh là chồng hợp pháp của mình, nếu nói về quan hệ, đương nhiên là hai người thân mật khăng khít nhất trên thế giới, vì sao mình còn khách sáo như vậy, là vì mình chưa từng đối xử với anh như một người chồng sao?
Đi đến trước xe, Lâm Ngữ Lam mới vừa lấy chìa khoá, suy nghĩ mấy giây lại để chìa khoá vào trong túi.
“Trương Thác, không lái xe nữa, chúng ta đi dạo đi.”
“Được thôi” Trương Thác sao cũng được nên gật đầu.
Bây giờ là mười giờ đêm, trời rất tốt, cũng may điều kiện đèn đường của thành phố Ngân Châu cũng không tệ, lúc này đang còn mùa hè, liễu xanh rũ bóng, đi ở trên đường cảm thấy cực kỳ mát mẻ.
Lâm Ngữ Lam chắp tay sau lưng, đá một hòn đá nhỏ trước chân.
“Trương Thác, nhà của anh ở đâu vậy? Sao chưa từng nghe anh nhắc tới người trong nhà
mình thế?” Lâm Ngữ Lam vờ như vô tình hỏi, vào lúc cô hỏi vấn đề này, đã chứng tỏ cô bắt đầu chủ động tìm hiểu người đàn ông này rồi.

“Nhà anh sao?” Trương Thác cười khẽ: “Ba và mẹ anh đã ly hôn từ lâu, ông ta không tồn tại trong trí nhớ của anh, mẹ anh mất năm anh mười bốn tuổi, cho nên em chưa từng nghe anh nhắc tới”
“A!” Lâm Ngữ Lam há to miệng, trong mắt tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
“Không sao” Trương Thác không quan tâm phất tay: “Thời gian đã qua lâu như thế, anh cũng đã quen, cũng buông xuống rồi, lúc trước nhà anh ở đó”
Trương Thác đưa tay chỉ về phía xa: “Cái phố cổ đó, chỉ là bây giờ đã mất rồi, sau khi mẹ qua đời, anh đã chạy ra ngoài lang thang kiếm sống”
Lâm Ngữ Lam lặng im, tuy Trương Thác nói rất nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được gian khổ trong đó.
Một người mới mười bốn tuổi đã không cha không mẹ, không ai chăm sóc, một mình lang thang kiếm sống, cái này nói thì dễ, nhưng có bao nhiêu người làm được đâu chứ?
Trương Thác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có ánh trăng đang treo ở nơi đó, anh hít một hơi thật sâu: “Ông trời cũng công bằng, cướp đi của người ta cái gì sẽ cho người ta lại cái đó.

Từ nhỏ anh đã không nơi nương tựa, không có một ngôi nhà ổn định, nhưng lại nhìn thấy rất nhiều sự thần kỳ của thế giới này, cũng có vài cuộc gặp gỡ đặc biệt.

Nói tóm lại, anh cũng không có gì quá tiếc nuối, nếu nói chuyện tiếc nuối nhất, chính là không để mẹ thấy anh.

cưới vợ”
Trương Thác nhe răng.
Vì câu nói của Trương Thác mà mặt Lâm Ngữ Lam càng đỏ hơn.
Hai người đi trên đường, Lâm Ngữ Lam chủ động nói đến những chủ đề khác, từ trước đến giờ cô chưa từng trò chuyện với Trương Thác như thế, đột nhiên phát hiện, anh có rất nhiều chủ đề chung với mình.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.