Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 155



Nhân viên giám định thiệt hại nuốt một ngụm nước miếng, gọi cảnh sát giao thông xử lý sự cố sang một bên.
Hai phút sau, nhân viên cảnh sát cũng mang ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục nhìn chiếc xe đạp trước mặt, một tỷ tám đô la Mỹ, trời ạ!
Chàng trai lái BMW đứng ở một bên, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Sao rồi nhân viên cảnh sát, xong rồi chứ, tôi còn việc làm ăn những mấy triệu phải bàn đấy”
“Xong rồi, kết quả giám định thiệt hại đã được đưa ra” Cảnh sát giao thông gật đầu, “Vậy bao nhiêu tiền, nói thẳng đi, chút chuyện nhỏ đó mà làm chậm trễ tôi cả nửa ngày”
“Nếu chiếc xe này của anh đã mua bảo hiểm, có thể trừ trong số tiền bảo hiểm của bên chịu trách nhiệm thứ ba.

Nếu anh không mua bảo hiểm, tổng cộng anh phải bồi thường thiệt hại cho anh Trương Thác này bảy mươi tám triệu đô la Mỹ” Lúc cảnh sát giao thông nói câu này cũng hơi khó tin, đây là sự thật, chỉ một chiếc xe đạp bị đụng cong hai thanh ngang đã phải đền bảy.
mươi tám triệu đô la Mỹ, người bình thường có táng gia bại sản cũng không đền nổi!
“Cái gì?” Chàng trai nhìn chằm chằm cảnh sát giao thông: “Bảy mươi tám triệu đô la Mỹ, anh nói giỡn với tôi à?”

“Không có nói giỡn, bây giờ tôi chính thức thông báo với anh, số tiên bồi thường lần này là bẩy mươi tám triệu đô la Mỹ, anh có dị nghị gì có thể tố cáo lên toà án địa phương.

Bây giờ tôi cần sự phối hợp của anh, giao bằng lái và giấy tờ xe của anh ra, đi cùng với chúng tôi một chuyến”
Cảnh sát giao thông đi thẳng tới buồng lái của chiếc BMW, rút chìa khoá ra.
“Cút đi!” Chàng trai vừa thấy động tác của cảnh sát giao thông lập tức quát máng: “Cảnh sát chết tiệt, mấy người trêu ông à?
Ông đây chỉ đụng trúng một chiếc xe đạp, anh bảo ông đền mấy triệu đô la Mỹ?”
Sắc mặt cảnh sát giao thông trở nên tối tăm, lạnh lùng nói: “Đừng cố tình gây si cả khoản bồi thường chúng tôi đều có căn cứ, bây giờ mời anh đi theo chúng tôi đến Cục Cảnh sát chấp nhận điều tra!”
“Chào anh, đây là phiếu bảo hiểm của chiếc xe đạp anh đụng trúng” Nhân viên giám định cầm điện thoại đứng trước mặt chàng trai: “Nếu anh không tin có thể tự lên mạng kiểm tra, tôi vừa xác nhận với công ty, chiếc xe anh đụng có giá một tỷ tám đô la Mỹ, tất cả hoá đơn, giấy chứng nhận đều sẽ bày ra trước mặt anh rõ như ban ngày, bây giờ xin anh đến Cục Cảnh sát làm ghi chép”
Chàng trai nhìn chăm chăm hình ảnh chiếc xe đạp trên điện thoại, miệng lẩm bẩm, lắc đầu: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, sao có thế!”
“Không có gì là không thể cả” Trương Thác nhìn thoáng qua chàng trai: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi, là tự anh không biết quý trọng.”
“Đi thôi” Cảnh sát giao thông nắm lấy bả vai chàng trai, dẫn lên xe cảnh sát.
Vẻ mặt đắc ý của chàng trai hoàn toàn biến mất, nếu phiếu bảo hiểm này là thật, vậy lần này mình đâu chỉ đơn giản là gây ra hoạ lớn nữa!
Nếu chỉ là số tiền bồi thường mấy nghìn tệ, cảnh sát giao thông cũng lười đưa chàng trai này đến Cục Cảnh sát làm ghi chép.
Nhưng số tiền bây giờ thật sự quá kinh khủng!
Đừng nói là cảnh sát giao thông kể cả Lâm Ngữ Lam cũng hết cả hồn.
Một tỷ tám đô la Mỹ, số tiền này đã đủ mua mấy cái Tập đoàn Lâm Thị rồi!
Lần này không đợi Lâm Ngữ Lam hỏi, Trương Thác đã chủ động nói: “Eugene , không phải lần trước đã cứu ¡ bèn tuỳ tiện chọn chiếc xe đạp này, lúc đó cũng không ngờ rằng đáng giá như vậy, Chủ tịch Lâm, em sao thế?”
Trương Thác chú ý thấy sắc mặt Lâm Ngữ Lam bây giờ cực kỳ khó coi, cô cũng vô thức đứng xa mình hơn.

“Trương Thác, anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai2” Lâm Ngữ Lâm lạnh lùng hỏi, nếu cẩn thận nhìn kỹ, trong đôi mắt cô đã phủ lên một tầng sương mù.

Thái độ của Lâm Ngữ Lam khiến Trương Thác hơi lo lắng: “Chủ tịch Lâm, không phải trước đây tôi đã giải thích với em hết rồi sao”
“Giải thích? Trương Thác, cho dù những gì anh nói đều là thật, chỉ dựa vào giá trị chiếc xe này của anh đã đủ mua mấy tập đoàn Lâm Thị rồi, anh cần gì phải đến nhà họ.
Lâm chúng tôi ở rể, cuối cùng mục đích của anh là gì?” Lâm Ngữ Lam chỉ thấy trong đầu mình rất rối, hôm nay cô cho rằng hình như mình đã tìm được bến đỗ có thể khiến mình không cần gò bó, nhưng đột nhiên phát hiện đây đều là biểu hiện giả đối, Trương Thác hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của mình.
Xe đạp một tỷ tám đô la Mỹ! Trên thế giới này, có mấy người có thể lấy ra thứ quý giá như vậy chứ?
“Mục đích của tôi?” Trương Thác đi về phía trước một bước, muốn gần với Lâm Ngữ Lam hơn một chút.
“Nói!” Lâm Ngữ Lam hét to một tiếng.
“Là em” Trương Thác buột miệng nói ra Sau khi nói ra hai chữ là em, cho dù là Trương Thác hay Lâm Ngữ Lam đều sững SỜ.
Trong chốc lát, hai người đều không ai nói gì Đèn lồng bên đường lắc lư qua lại, chiếu rọi lên hai người, Trương Thác cười châm chọc: “Ngay từ đầu anh vào nhà họ Lâm là Vì em, nói ra có lẽ em không tin, lúc trước chúng ta từng gặp nhau.

Tuy số lần gặp.
mặt rất ít, nhưng hình bóng của em đã khắc ghi vào tim anh, khiến anh không thể thoát ra được, đúng lúc Lâm Thị tuyển người ở rể, cho nên anh đã đến”
Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam liên tục thay đổi, không nói gì Trương Thác nhún vai: “Nói thật, trước giờ anh luôn không biết nên kéo gần khoảng cách với em thế nào, cảm thấy anh và em giống như người của hai thế giới vậy.

Em làm việc nghiêm túc, có quy tắc, còn anh thì sao, từ nhỏ không có cha mẹ, không kiêng nể gì cả.

Theo lý thuyết, hai người có tính cách như thế sẽ không sinh ra lực hấp dẫn với đối phương, cho dù em có giống như tiên nữ cũng thế.

Nhưng càng đến gần em, anh lại càng không dứt ra được, anh..”
“Dừng!” Lâm Ngữ Lam đột nhiên lên tiếng ngất lời Trương Thác: “Trương Thác, không thể không nói, anh hoàn toàn không biết nói lời tình tứ, anh vẫn nên cà lơ phất phơ một chút đi, dáng vẻ thâm tình của anh khiến tôi hơi không quen”
Trương Thác vui vẻ: “Chủ tịch Lâm, em không trách tôi chứ?”
“Trách anh cái gì?” Lâm Ngữ Lam trợn ngược mắt: “Tôi cũng chưa từng hỏi về hoàn cảnh của anh, được rồi, mau về nhà thôi”
“Được, được!” Trương Thác vui vẻ đến liên tục gật đầu, dùng sức bẻ hai thanh ngang bị cong lại, bẻ đến xiêu vẹo nhưng anh cũng không để ý, vỗ lên ghế sau: “Nào, lên xe: Lâm Ngữ Lam cười dịu dàng, đưa tay lau khoé mắt, tiến lên mấy bước rồi ngồi xuống ghế sau.
Trương Thác đạp xe chậm rãi về nhà.
Ánh đèn rực rỡ mới sáng lên, khiến thành phố Ngân Châu phát triển cũng trở nên sầm uất, trên đường lớn xe cộ qua lại, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam như một cặp đôi đặc biệt.
Trương Thác vồn nói nhiều nhưng cả đường đều không nói chuyện, lý do rất đơn giản, anh cảm thấy hơi lúng túng.

Đúng như Lâm Ngữ Lam nói, anh hoàn toàn không biết nói lời tình tứ, cũng chưa từng nói lời tình tứ gì đó.
Trương Thác ngẫm nghĩ, có lẽ khi nấy mình như thế cũng xem như tỏ tình nhỉ? Nhưng cũng hơi mất mặt rồi đó! Trương Thác thầm suy nghĩ biểu hiện của mình khi nãy trong đầu, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Nếu để người ta biết đường đường là Satan lại gặp khó khăn vì vấn đề tình cảm nam nữ như thế, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt rằng.
Trên đường rất ồn ào, có tiếng nói chuyện phiếm của người qua đường, tiếng kèn xe ô tô.
Trong sự ồn ào này, một giọng nói trong trẻo truyền vào tai Trương Thác từ phía sau “Anh muốn theo đuổi tôi thì phải cố gắng đấy, người theo đuổi tôi nhiều lắm!”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.