Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 1570



Chương 1570:

“Quá không hiểu quy tắc rồi!”

“Đâu chỉ không hiểu quy tắc, quả thực là gan lớn che trời!”

Đám thủ lĩnh thế lực ngầm thấy một màn này đều như quần chúng xem kịch, bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhìn chung mười mấy năm gần đây, cho dù là Vương hội mở cuộc họp lớn trong thế giới ngầm hay là đảo Quang Minh mở họp cũng chưa từng có bất cứ thế lực nào dám ngông nghênh thế này.

Mười hai tên vệ sĩ mặc đồ tây màu đen đi đến trước cửa nhà hàng, quét mắt nhìn đám thủ lĩnh thế lực ngầm xếp hàng trước cửa nhà hàng một lượt, sau đó tiến thẳng vào cửa lớn với vẻ mặt kiêu căng càn quấy.

“Đứng lại!” một gã Địa Ngục Hành Giả với thân hình gầy nhỏ đứng chắn trước cửa nhà hàng, nhìn chằm chăm mười hai tên vệ sĩ, mở miệng nói: “Một đám không hiểu quy tắc là cái gì, mau cút đi cho tôi!”

Vệ sĩ mặc đồ tây màu đen đứng đầu tiên cúi đầu nhìn gã Địa Ngục Hành Giả có thân hình gầy nhỏ trước mắt này, dùng giọng Đông Hòa cười nhạo nói: “Con khỉ Mông Cổ, mày nói cái gì cơ?”

“Tao nói chúng mày cút đi!”

“Bắt lấy nó cho tao!” Vệ sĩ mặc đồ tây đen rống lớn một tiếng, chớp mắt có hai tên bước ra hướng về phía gã Địa Ngục Hành Giả kia mà động tay. Một màn này đến quá đột ngột, dọa cho các thủ lĩnh thế lực ngầm đang xếp hàng xung quanh sợ hãi.

Hôm nay đảo Quang Minh triệu tập các thế lực đến đây là có chuyện muốn tuyên bố, nhưng bây giờ vậy mà lại có kẻ đến gây sự, thật muốn trêu chọc khiến đảo Quang Minh tức giận, phía trên mà dâng lên lửa giận thì mỗi kẻ ở đây đều có thể phải gặp tai ương.

Gã Địa Ngục Hành Giả với thân hình gầy nhỏ kia nhìn đám người to con lực lưỡng mặc đồ tây màu đen trước mặt, sắc mặt lộ ra vẻ khinh thường, khi đang muốn ra tay giải quyết thì nghe thấy một âm thanh từ một bên vang lên.

“Được rồi, hôm nay mọi người đến tụ tập, chuyện không vui có thể miễn được thì miễn đi!”

Khoảnh khắc âm thanh này vang lên, thân người các thủ lĩnh lớn của thế giới ngâm đang xếp hàng ngoài cửa đều vô thức chấn động, sắc mặt lộ ra vẻ tôn kính.

Gã Địa Ngục Hành Giả đang muốn ra tay kia cũng cúi đầu xuống, lui sang một bên.

Trương Thác chắp tay từ một bên đi ra, nói với đám vệ sĩ đang muốn xông vào kia: “Đông Hòa chúng tôi có một câu nói châm ngôn, có bạn từ phương xa đến, chẳng phải là chuyện vui hay sao, những chuyện không vui vẻ thì không cần xảy ra, có chuyện gì thì để đại nhân của các người vào trong nói đi”

Mấy tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, tên đứng cuối cùng quay đầu chạy bộ về phía khách sạn mà Đức Lăng đang ở.

Trương Thác lại liếc nhìn về phía các thủ lĩnh của thế giới ngầm đang xếp hàng trước cửa, lên tiếng nói: “Được rồi, mọi người cũng không phải lần đầu gặp mặt, tôi cũng không phải ông già gì, không cần làm mấy nghỉ lễ rườm rà này, đều vào đi, lần này gọi mọi người đến là muốn tuyên bố một chuyện, mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì cứ uống, không cần quá gò bó câu nệ, ha ha”

Nghe thấy lời Trương Thác nói, các thủ lĩnh thế lực ngầm ở ngoài cửa đều dùng lễ tiết của Đông Hòa, ôm quyền với Trương Thác, sau đó đi vào đại sảnh. Bọn họ không làm thủ tục đăng kí nữa, nhưng Trương Thác nói để bọn họ ăn uống hưởng thụ gì đó thì một cái bọn họ cũng không dám, sau khi vào trong đều tỏ ra rất cẩn trọng chừng mực.

“Các vị, mời đi bên này” Mấy cô gái đẹp trẻ tuổi của Địa Ngục Hành Giả đi lên trước, đảm nhận vai trò lễ tân, dẫn đường cho các thủ lĩnh lớn.

Đối diện với các lễ tân xinh đẹp như hoa này, các thủ lĩnh thế lực lớn đều tỏ ra rất lịch sự, bọn họ biết, những mỹ nữ xinh đẹp này không chỉ có đảo Quang Minh chống lưng ở phía sau mà thực lực của mỗi người bọn họ đều không thể khinh thường.

Bên ngoài nhà hàng, không biết tên vệ sĩ chạy bộ về nói với Đức Lăng cái gì, chỉ thấy khóe miệng Đức lăng khẽ kéo lên nụ cười mỉm, hai tay chắp sau người, bước từng bước lớn về phía cửa lớn của nhà hàng.

Khi đi tới trước cửa nhà hàng, Đức Lăng và Thiệu Khang đứng bên cạnh ông ta nâng mắt lên nhìn đã thấy Trương Thác đang đứng trong đại sảnh.

Trong chớp mắt nhìn thấy Trương Thác, bước chân của Thiệu Khang vô thức dừng lại một chút, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cảnh tượng bị người trước mắt này một đòn đánh cho trọng thương ở thành phố Lỗ Lang vẫn còn rõ mồn một trước mắt anh ta.

“Chính là ông ta?” Đức Lăng nhìn thấy Trương Thác ở bên trong nhà hàng, hỏi Thiệu Khang.

“Đúng” Thiệu Khang nuốt một ngụm nước bọt, ra sức gật đầu: “Thực lực của ông ta rất mạnh”

“Ha, mạnh?” Đức Lăng bày ra dáng vẻ không để ý.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.