Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 303



Chương 303:

Khi ba người đi đến trung tâm nghệ thuật thì phát hiện ra hàng dài xếp trước cổng cũng đã không còn nữa rồi, sau khi qua kiểm tra an ninh, ba người nhào vào trong đại dương nghệ thuật.

Lâm Ngữ Lam sớm đã muốn tham gia vào buổi triển lãm này, nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội, lần này xem như là đã thỏa được tâm nguyện ấp ủ trước giờ của cô.

Đứng trong trung tâm nghệ thuật, hai người Mễ Lan và Lâm Ngữ Lam cùng xem tranh sơn dầu trên tường, những bức tranh này, không chỉ có kỹ năng hội họa về cách lợi dụng màu sắc và thể hiện bóng râm của ánh sáng để đạt đến kỹ thuật đỉnh cao, mà còn thể hiện ngụ ý nhiều tầng có chiều sâu.

“Trương Thác, không phải là anh hiểu về tranh lắm sao, anh cảm thấy, bức tranh này là đang biểu đạt cái gì?” Mễ Lan chỉ lên một bức tranh trên vách tường, trong bức tranh là một nam một nữ đang ngồi trên một cái xích đu, người nữ ngả vào lòng người nam.

Trương Thác nhìn bức tranh này, trên gương mặt lập tức hiện ra một nụ cười.

Bức tranh mà Mễ Lan chỉ, vào thời điểm đó có thể nói rằng anh đã xem Ferger vẽ ra nó, bức tranh này tuy cực kỳ sinh động, có thần, nhưng nếu nói là biểu đạt, thì Trương Thác cũng không cho là nó biểu đạt ra được cái gì, bởi vì bức tranh này, vào thời điểm đó chính là cái tên Bạch Trì đó đã tìm được một nữ minh tinh nước ngoài, đang ngồi tán tỉnh người ta trên xích đu, kết quả là Ferger nhìn thấy được đã vẽ ra, chỉ có điều là gương mặt của nam chính nữ chính đã được làm mờ đi rất nhiều.

Biểu đạt cái gì? Đây chính là lúc đó Ferger muốn bày tỏ một biểu hiện tốt với Bạch Trì mà thôi.

Đương nhiên, bức tranh này làm thế nào mà vẽ ra được, Trương Thác chắc chắn không thể nào nói hết sự thật với Mễ Lan được, trước tiên không nói đến việc Mễ Lan tin hay không, nhưng nó sẽ không tốt đối với danh tiếng của Ferger.

Ở vị trí của Trương Thác bọn họ sẽ có một số quy tắc bất thành văn, chằng hạn như một số minh tinh nồi tiếng, bất luận có hèn mọn thế nào trước mặt của bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không nói ra.

Trương Thác do dự một chút: “Ý biểu đạt trong bức tranh này…ừm, đại loại là kính trọng và ngưỡng mộ một dạng cuộc sống.”

Trương Thác suy nghĩ, cũng chỉ có thể giải thích như: vậy.

Giọng nói của Trương Thác vừa rơi xuống, thì bên cạnh lại có một giọng nói vang lên: “Nực cười! Cái hiện ra trong bức tranh này, rõ ràng là một loại tình yêu mờ ảo, có thể thấy được, người nữ trong tranh ngả vào lòng người nam, tuy người nam không có ôm lấy người nữ, nhưng hai tay của anh ấy cũng nắm chặt lấy chiếc xích đu, cường tráng mạnh mẽ mang đến cho người ta một loại cảm giác an tâm, điều này nói rõ, người nam yêu người nữ này, đồng thời đang bảo vệ người nữ này, cũng đang cố gắng tạo ra cho cô ấy một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”

Trương Thác liếc nhìn, người nói những lời này, vừa hay trước đây mình cũng đã từng gặp qua, chính là người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Dương Hải Phong khi trung tâm nghệ thuật vẫn còn chưa mở cửa vào sáng hôm nay, lúc này Dương Hải Phong cũng đã đứng ở đây.

Người đàn ông trung niên đó tiếp tục nói: “Người nam trong tranh, đang ngồi xích đu gỗ, nói rõ rằng gia cảnh của anh ta cũng không tốt thế nào được, anh ta không dám ôm lấy người nữ, nói rõ trong lòng anh ta có chút tự ti, cho rằng bản thân không thể mang đến cho người mình yêu cuộc sống tốt đẹp, còn người nữ, ngược lại thể hiện ra một loại cảm giác không muốn rời bỏ, chiếc xích đu này rõ ràng đã lung lay sắp đổ, nhưng cô ấy vẫn nguyện lòng ngồi cùng với người nam này, cùng gánh vác! Đây là một loại tình yêu khiến người ta phải ngưỡng mộ, cũng không phải là cái được gọi là kính trọng và ngưỡng mộ gì cả!”

Người đàn ông trung niên nói xong, gương mặt đầy vẻ bát mãn nhìn Trương Thác: “Tranh, là dùng để nếm thử một cách tường tận cặn kẽ và thưởng thức, ý mà nó biểu đạt trong đó, không phải là đơn giản như thế trong mắt một số người nào đó, tôi thật sự rất không thẻ hiểu nỗi, loại người như cậu, có tư cách gì mà đến tham gia buổi triển lãm tranh của Đại sư Ferger chứ?”

Người đàn ông trung niên nói chuyện không hề niệm tình kiêng nể, có thể dễ dàng nhận ra được là đã trải qua việc bày mưu tính kế của Dương Hải Phong rồi.

Đối với cách nói này, Trương Thác chỉ bật cười, đoán chừng ngay cả bản thân Ferger cũng không thể ngờ được, ông ấy lúc đầu tùy tiện vẽ ra một bức tranh, vậy mà lại có thể được người khác liên tưởng ra được tình cảm nhiều đến như vậy đó chứ?

Lúc đầu khi vẽ tranh, Bạch Trì cái tên này quả thật là nắm lấy xích đu, chỉ có điều cậu ấy là đang cảm thấy, xích đu chơi vui hơn so với người phụ nữ trong lòng mình mà thôi, nhưng người phụ nữ trong lòng đó, cũng không phải là không muốn rời xa gì cả, sau lúc đó thì chỉ biết là với thân phận của Bạch Trì, thì những hành động ôm ấp yêu thương, đối với loại phụ nữ đi ôm ấp yêu thương này, Bạch Trì đã gặp qua quá nhiều rồi, căn bản là không thèm để tâm đến.

Còn là yêu đương nồng nàn?

Trương Thác suy nghĩ cũng cảm thấy không còn gì để nói, Bạch Trì cái tên đó làm gì mà có cửa yêu đương nồng nàn? Đó rõ ràng chính là một kẻ phong lưu, từ trước đến giờ chưa từng thấu qua con gái nhà nào có thể nắm giữ được trái tìm của cậu ấy.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.