Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 1542



Chương 1542:

Giám đốc Ngô và những người khác vốn dĩ định chuẩn bị đi, lại thình lình nghe thấy tiếng hô giá lên nên bọn họ đều vô thức dừng bước lại, một người trong số họ vốn định nói, lại nghe thấy một âm thanh đấu giá khác vang lên.

“Sáu trăm tỷ”

“Sáu trăm sáu mươi tỷ”

“Bảy trăm năm mươi tỷ”

Ban đầu, qua nhiều lần đấu giá, cuối cùng dừng lại ở con số năm trăm năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu, chỉ sau bốn lần đấu giá ngắn ngủi, giá của mảnh đất đã nhảy vọt lên bảy trăm năm mươi tỷ. Giá như vậy, đừng nói đến giám đốc Ngô và những người khác, cho dù là cả Lâm Ngữ Lam đều không có chút phản ứng gì.

Người đấu giá đang đứng trên bục đấu giá càng không có cảm giác chân thực hơn, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy lo sợ, may mà bản thân anh ta phản ứng nhanh nhạy, trực tiếp quăng chiếc búa gỗ đi nếu không thì đừng nói đến cả đời này cho dù là cả kiếp sau nữa bản thân cũng sẽ chẳng thể nào gánh nổi việc bồi thường số tiền lớn như thế này.

Giám đốc Ngô và những người khác nhìn đi nhìn lại lẫn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự hoài nghỉ trong mắt nhau.

Giá thầu sau khi đấu giá hiện giờ, sau khi tính toán một cách cẩn thận, đã cao hơn giá khi bọn họ mua mảnh đất này, mỗi mét vuông đều vượt hơn gần sáu mươi nghìn. Nói cách khác, Lâm Thị không hề lỗ vốn.

“Sao có thể chứ? Người nào thực sự sẽ lấy mảnh đất này?”

“Ai cũng đều biết rằng mảnh đất này không đáng tiền như vậy, không lẽ có tên đầu óc còn có vấn đề hơn so với chồng của Lâm Ngữ Lam nữa?”

Nhìn thấy tập đoàn Lâm Thị căn bản không hề lỗ vốn một chút nào, thậm chí giá của mảnh đất này còn tăng thêm gần sáu mươi nghìn một mét vuông, trong lòng những người ngồi trên hàng ghế này có chút khó chịu. Một phần vì bọn họ không thấy được việc Trương Thác bị làm cho bẽ mặt, mặt khác những người này vừa nãy còn nói xằng nói bậy đưa ra vô số suy đoán khác nhau, kết quả là giá của mảnh đất này lại trong chốc lát vượt qua ngoài suy đoán của bọn họ chính điều này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Tôi không tin trên thế gian này lại có nhiều kẻ ngu ngốc đến vậy, kẻ ngu nào lại có thể trong thoáng chốc lại có thể bỏ ra mấy trăm tỷ?” Một người đàn ông trông khoảng chừng chỉ ba mươi tuổi nói: “Theo như suy đoán của tôi, hai người vừa ra giá này chính là người của chồng Lâm Ngữ Lam sắp xếp đặc biệt để bản thân không phải mất mặt nên mới đưa ra cái giá này: y cũng không chắc nữa, nếu như tìm người để đưa ra cái giá này thì bọn họ phải thực sự mua nó với cái giá đó, nếu không đến lúc đó chúng ta sẽ chuyển giao đất cho ai? Hay vẫn là đưa cho Lâm Thị? Trước tiên chưa nói đến Lâm Thị ở chính phủ sẽ không có tư cách để lấy lại mảnh đất này. Cứ cho như là giao cho Lâm Thị, bọn họ sẽ không ngần ngại lấy ư?”

“Chỉ cần tùy tiện tìm một công ti không phải là được hay sao, chỉ cần nộp một chút thuế má, đập mảnh đất vào trong †ay mình “Cũng có khả năng đó, tên có vấn đề thần kinh kia làm gì sao lại còn chưa ra, đóng mấy chục tỷ cũng có thể bồi thường, còn thuế má lại không đóng nổi hay sao?”

Ngay khi một vài người ngồi trên ghế nói theo hướng này thì một tiếng đấu giá nữa lại vang lên.

“Chín trăm Ngay khi cái gía chín trăm tỷ vừa được đưa ra, giám đốc Ngô và những người khác đang tự an ủi bản thân mình ngay lập tức giật mình, bao gồm ngay cả đến Lâm Ngữ Lam, trên gương mặt bọn họ đều lộ ra sự kỳ lạ.

Thân là nữ vương kinh doanh của Châu Xuyên, Lâm Ngữ Lam đều hiểu rất rõ từng mảnh đất ở Châu Xuyên, chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã có thể biết được mỗi mảnh đất có thể bán với giá nào.

Ngay cả mảnh đất của cô nhỉ viện cũ này, có thể bán với giá sáu trăm tỷ vốn đã đạt đến giới hạn mà Lâm Ngữ Lam có thể nghĩ tới nhưng hiện tại mảnh đất này lại được đấu giá lên tới chín trăm tỷ.

Ngoài ra những vị khách đến buổi đấu giá ngày hôm nay cũng bị cái giá chín trăm tỷ này làm cho hoảng sợ.

“Không lẽ lại có người muốn đánh cược một trận lớn đó chứ?”

Ngay khi có người đang phỏng đoán răng đây có lẽ sẽ là canh bạc lớn của người vừa ra giá thì liền nghe thấy một âm thanh giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ hàng ghế: “Việc ra giá chậm chạp như thế này, anh có cảm thấy thú vị không? Hay là anh cho rằng việc tăng lên thêm hàng chục tỷ như vậy sẽ nghiền chết tôi?”

“Ồ, vậy cao kiến của ngài Andre là gì?”

Hai giọng nói này vừa cất lên, mọi người ở đó đều nghe ra đây chính là hai người vừa ra giá.

“Tôi nghĩ nên tăng thêm lên ba ngàn tỷ ba ngàn tỷ thì mới thú vị, nếu không tôi ngủ quên mất. Tôi ra giá ba ngàn chín trăm tỷ” Andre lên tiếng, con số ba ngàn chín trăm tỷ vừa nói ra khỏi miệng lại chẳng khác gì ba mươi chín ngàn.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.