Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 1323



Chương 1323:

Bất luận kỹ thuật khoa học có tân tiến đến cỡ nào, đều không thể chiếu rọi khắp sa mạc, nhưng chưa đến một phần tỷ của ánh sáng mặt trời vừa mới mọc kia lại có thể thoải mái bao trùm đến những nơi mà con người không thể thắp sáng được.

Thế giới của ngày hôm nay so với người và con kiến thì có gì khác nhau đâu.

Khắp nơi trên sa mạc Sosusvlei, đã bị gia tộc của Ferreth mua mất mấy ngày thời gian, cho dù là kẻ nào cũng không được tuỳ ý bước vào bên trong sa mạc.

Nếu bây giờ, người lúc trước đã từng bước đến sa mạc.

này, nhìn lại những cảnh tượng trước mắt, nhất định sẽ bị rung động.

Bãi cát vàng mênh mông bao la vốn có, giờ phút này đã có một sự thay đổi rất lớn, vài toà nhà cao chót vót nằm ở ven bờ sa mạc, vùng cát vàng cũng bị đào thành hơn mười con đường đan xen nhau, xi măng được đổ vào giữa con đường, thậm chí còn có một khu vực lớn đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cát vàng nữa, mà đã biến thành xa lộ xi măng.

Dưới tài chính khổng lồ của gia tộc Ferreth, không có gì mà bọn họ không làm được, chỉ cần bằng lòng chỉ tiền, cũng có thể đem cái sa mạc mà người đời gọi là ngõ cụt biến thành một thành phố với đầy ắp các nhà cao tầng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bây giờ Trương Thác mới rời sa mạc có năm ngày mà thôi, vùng ven của sa mạc lại có thay đổi lớn như vậy, cả đội mấy ngàn người thi công, vận chuyển hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ, không có lười nhác trốn việc, tốc độ của công trình vô cùng kinh khủng, có thể nghĩ đến, nếu như có thời gian là một tháng, chỉ sợ rằng hệ sinh thái của nơi này đều sẽ bị thay đổi, thậm chí khắp sa mạc cũng chỉ nhìn thấy những bóng dáng đã từng mà thôi.

Trương Thác điều khiển một chiếc xe việt dã toàn địa hình, sau khi mạnh mẽ nhấn ga, chạy thật nhanh tới đảo.

Trương Thác nhìn thấy, trải qua khoảng năm ngày, rất nhiều người ở trên đảo cũng dần dần thích ứng được với cuộc sống của sa mạc, hưởng thụ cái tắm nắng của bọn họ.

Trương Thác còn chưa lên tới đảo, con mắt sắc bén của Bạch Trình liền nhìn thấy anh, vội vã chạy tới.

“Lão đại, nghe nói ở bên thành phố Hoàng Kim xảy ra chuyện rồi”

“Ừ, đã giải quyết xong, không có sao hết” Trương Thác nói.

Bạch Trình nghe Trương Thác nói như vậy, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

“Đúng rồi lão đại, ở khu vực kia, anh tính toán phải làm thế nào?” Bạch Trình vươn tay chỉ về vị trí của cửa tiến vào nhà giam địa ngục, nơi đó đã bị Trương Thác biến thành vùng cấm, vả xuất hiện một bàn tay to lớn màu đen xuất hiện trên bầu trời, làm cho tất cả mọi người không dám bén mảng vào nơi đó.

“Muốn đem bốn phía niêm phong lại không?”

“Niêm phong lại? Đương nhiên là không được” Trương Thác xua tay: “Sau đó gọi tất cả mọi người, cái khu vực kia phải đàng hoàng xử lý một chút.”

Qua hai giờ sau, Ferreth và một đám người của vương giới có tất cả của đảo Ánh Sáng trong tương lai tụ tập tại một gian đại sảnh của một tòa nhà cổ kính.

Ở trước mặt bọn họ mở ra một bản vẽ thật lớn, là bức tranh của Trương Thác vừa mới vẽ ra.

Đây là một tấm bản đồ, là quy hoạch trong tương lai của cả cái sa mạc Sossusvlei.

Ferreth nhìn tấm bản đồ to lớn này, vẻ mặt như có chút ngây dại, có thể để cho anh làm ra một tấm bản đồ như vậy, quả thực là hiếm gặp.

“Lão đại, anh là muốn biến nơi này thành một nơi sung sướng sao” Ferreth nuốt nước bọt.

Bạch Trình cũng có chút mơ hồ: “Lão đại, không phải là anh muốn đem cái người gặp ngày đó biến thành thần bảo hộ của chúng ta?”

Mấy người vây đến xem, bảng thiết kế tương lai của sa mạc của Trương Thác dường như đều là vây quanh khu cấm địa kia.

Trương Thác gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không có nói là để đại ca Huyền Thiên Lân làm thần bảo hộ của chúng ta, mà là đem nơi này biến thành vườn nhà chung của chúng ta”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.