Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 67: Một đêm mơ hồ



“Phóng túng, ha ha.” Hàn Văn Tĩnh lại

chen vào lòng Trương Thác, đầu của cô

†a áp sát lên ngực anh, cái bụng nhỏ

bằng phẳng cách tay Trương Thác

không đến mười centimet, chỉ cần anh

muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm

lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta.

Trong hộp đêm vang lên tiếng nhạc, ánh

đèn chớp lóe.

“Nếu bây giờ Hàn Văn Tĩnh tôi.đã muốn

sa đọa, anh nói xem, chuyện buông thả

tôi làm đầu tiên, có phải nên tìm một

người đàn ông không?” Hàn Văn Tĩnh

uốn éo vòng eo, cánh tay quàng lên cổ

Trương Thác, đôi mắt mơ màng nhìn

anh.

“Tôi có vợ rồi.” Trương Thác bưng ly

rượu lên uống một ngụm: “Cô muốn tìm

đàn ông cũng đừng tìm tôi, trên đời này

có rất nhiều đàn ông.”

“Những người khác tôi không thích.”

Hàn Văn Tĩnh nhả hơi thở như lan, hai

mắt khép hờ, hôn lên mặt Trương Thác.

Trương Thác quay đầu tránh đi đôi môi

của cô ta, sau đó đẩy cô ta ra khỏi lòng

mình: “Cảnh sát Hàn, cô uống nhiều rồi.”

Trong mắt Hàn Văn Tĩnh lóe lên sự mất

mát, cô ta lắc lư đầu: “Trương Thác, anh

yêu vợ mình bao nhiêu?”

Trương Thác không chút suy nghĩ đã trả

lời: “Cô ấy là tất cả với tôi.”

“W tiền ư?”

“Cô cảm thấy tôi thiếu tiền sao?” Trương

Thác cong môi.

Hàn Văn Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Bà đây

không quan tâm, cho dù anh có yêu vợ

anh hơn nữa, hôm nay cũng phải uống

cho thỏa thích với bà đây mới được đi!

Nhân viên phục vụ, thêm hai chai rượu

nữa!”

Hộp đêm ánh đèn chợp lóe, hai người

đều không chút ý ở một góc bí mật, có

người đàn ông cầm máy ảnh chụp bọn

họ không ngừng.

Âm nhạc chói tai, rượu không ngừng

vào bụng.

Hơi rượu dâng lên, ánh mắt cũng từ từ

mơ màng.

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời

chiếu xuống.

Trương Thác mơ màng mở mắt, cảm

thấy cánh tay hơi tê dại, quay đầu nhìn

lại, khuôn mặt xinh đẹp gối lên cánh tay

mình khiến anh ngẩn người.

Hình như tối qua uống rượu giả rồi!

Trương Thác từ từ kéo chăn trên người

ra, cúi đầu nhìn thoáng qua, thầm thở

dài.

Xem ra chuyện này chạy không thoát

rồi.

Trương Thác nhắm mắt lại, đầu óc mơ

hồ, sao mình lại hồ đồ ngủ với nữ khủng

long bạo chúa này rồi?

Thời gian chậm rãi trôi qua, Trương

Thác nghe bên tai vang lên một tiếng hừ

nhẹ, anh đưa mắt nhìn qua, phát hiện

Hàn Văn Tĩnh đang mở to hai mắt nhìn

mình.

“Cái kia…” Trương Thác cười nịnh hót,

vừa định nói chuyện đã nghe Hàn Văn

Tĩnh lên tiếng.

“Đừng nói nhiều, bà đây sẽ chịu trách

nhiệm với anh, thức dậy mặc quần áo,

bà đây còn phải đi làm nữa.” Hàn Văn

Tĩnh trợn trắng mắt.

“À” Trương Thác đưa tay gãi đầu, ánh

mắt vô thức nhìn vào trong chăn.

“Nhìn cái gì đó, nhìn nữa tôi móc mắt

anh, nhìn qua chỗ khác, bà đây muốn

mặc quần áo! Dám trêu bà đây, bà đây

sẽ nói chuyện này với vợ anh! Tranh

giành lớn bé với cô ta!” Hàn Văn Tĩnh

hung hăng nói:

Trương Thác khổ não, thành thật quay

đầu sang một bên.

Hàn Văn Tĩnh nhìn dáng vẻ nghe lời của

người đàn ông bên cạnh, trong đôi mắt

hiện lên sự dịu dàng, đồng thời cũng có

mất mát.

Đợi Hàn Văn Tĩnh mặc quần áo xong,

Trương Thác mới có cơ hội quan sát cả

căn phòng, anh không phải ở khách sạn

nào đó, mà là nhà của Hàn Văn Tĩnh.

Đây là căn nhà hai phòng ngủ một

phòng khách, rộng chín mươi mét

vuông, treo đầy chứng chỉ vinh dự của

Hàn Văn Tĩnh. Trương Thác nhìn thoáng

qua, đều là Hàn Văn Tĩnh lấy được lúc

còn ở trường cảnh sát.

“Đừng nhìn nữa.” Hàn Văn Tĩnh xuất

hiện phía sau Trương Thác, xé chứng chỉ

vinh dự dán đầy trên tường xuống:

“Không cần nữa à?”

“Chị đại xã hội đen không cần mấy cái

này.” Hàn Văn Tĩnh vò những chứng chỉ

này thành một cục, tiện tay ném đi:

“Được rồi, tôi đi làm trước, tự anh ăn

bữa sáng là được.”

Hàn Văn Tĩnh khoát tay với Trương

Thác, kéo cửa phòng đi ra ngoài, tuy cô

ta đã cố hết sức kiềm chế, nhưng

Trương Thác vẫn có thể nhìn ra tư thế

bước đi của người phụ nữ này hôm nay

không đúng.

Trương Thác giật mình.

What, đừng nói người phụ nữ này là lần

đầu tiên nhé!

Trương Thác bước nhanh đi vào phòng

ngủ, vén chăn lên, trên khăn trải giường

có mấy vết máu đỏ, vô cùng rõ ràng:

Thấy cảnh này, Trương Thác thở dài, cái

này thật khiến anh đau đầu mà.

Lúc Trương Thác đi ra khỏi nhà của Hàn

Văn Tĩnh đã là mười giờ sáng, đợi về tới

Tái Thượng Thủy Hương đã sắp giữa

trưa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cửa nhà. Trương

Thác có cảm giác nơm nớp lo sợ, như

đứa trẻ làm sai chuyện sợ bị người lớn

phát hiện.

Mở cửa nhà ra, có một người phụ nữ

ngồi trên sofa.

“Ồ, cả đêm không về à?” Milan mặc áo

ngủ màu xanh da trời duỗi eo một cái,

nhìn Trương Thác rồi đưa mắt nhìn lên

TV.

“Ha ha, hôm qua chơi hơi muộn.” Trương

Thác cười khan hai tiếng, trên đường trở

về, anh cũng đã dần nhớ lại tối hôm qua

đã xảy ra chuyện gì.

Hôm qua ở quán bar Lan Nặc, anh và

Hàn Văn uống tổng cộng bảy chai rượu

tây, tuy tửu lượng của anh khá tốt,

nhưng bị trút nhiều rượu như vậy, đối

mặt với người đẹp cực phẩm như Hàn

Văn Tĩnh, chỉ cần là đàn ông đều sẽ

không thể không có chút cảm giác,

Trương Thác là một người đàn ông bình

thường, sau khi bị Hàn Văn Tĩnh khiêu

khích, hai người đã xảy ra một vài

chuyện vượt qua tình hữu nghị.

“Ha.” Milan cười khẽ một tiếng, không

nói tiếp nữa, cô hiểu rõ Trương Thác là

ai, một tên lừa tình hoàn toàn, lúc trước

ngay cả công chúa của hoàng gia Pháp

anh cũng từng lừa rồi.

Hôm nay Trương Thác cũng chột dạ,

thấy vẻ mặt của Milan, anh cũng không

tự gây chuyện, chán nản chui vào trong

phòng của mình.

Tập đoàn Lâm Thị, phòng làm việc Chủ

tịch.

Thư ký Lý Na cầm một xấp tài liệu để lên

bàn làm việc của Lâm Ngữ Lam: “Chủ

tịch Lâm, Chủ tịch Phương đã đồng ý với

kế hoạch hợp tác của chúng ta rồi, hôm

nay có thể ký hợp đồng, nhưng mà…”

“Nói.” Hai tay Lâm Ngữ Lam không

ngừng gõ bàn phím.

“Vẫn là chuyện lần trước, rất nhiều

doanh nghiệp đều từ chối hợp tác với

chúng ta, bên ngoài có tin tức nói cấp

cao của tập đoàn sắp thay máu, lợi

nhuận của công ty tháng này giảm

xuống 0.04%, người của hội đồng quản

trị đã gọi điện thoại tới mấy lần, muốn

cô giải thích.”

“Không có giải thích” Lâm Ngữ Lam tiếp

tục gõ bàn phím: “Vẫn là câu nói kia,

muốn hợp tác với Lâm Ngữ Lam tôi, tôi

hoan nghênh, nếu không muốn hợp tác,

Lâm Ngữ Lam tôi cũng không xin bọn

họ, về chuyện cấp cao của công ty thay

máu hay không, không có liên quan đến

bọn họi”

“Vâng Chủ tịch Lâm, tôi biết rồi.” Lý Na

gật đầu: “Vậy Chủ tịch Lâm, tôi đi làm

việc trước đây.”

Lý Na cung kính cúi người, rời khỏi văn

phòng.

Đợi sau khi Lý Na đi rồi, ngón tay vẫn gõ

phím của Lâm Ngữ Lâm ngừng lại, trong

mắt lộ vẻ khó xử, mặc dù cô ra vẻ bình

tĩnh tự nhiên trước mặt Lý Na, nhưng

tình hình bây giờ nguy hiểm thế nào, cô

cực kỳ rõ ràng.

Tình hình bây giờ đã rất rõ ràng, có

người đang muốn gây chuyện với mình,

Chủ tịch của Lâm Thị cũng không phải

một tay che trời, vị trí này của mình, bất

cứ lúc nào cũng có thể bị người khác đá

xuống.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.