Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 632



Chương 632:

“Con nhỏ này, nói cái gì với anh rể em vậy hả? “Lâm Ngữ Lam đang ngồi cạnh Trương Thác, lời nói của Từ Uyên tự nhiên lọt vào tai cô.

“Có nói gì đâu chị” Từ Uyên vội vã xua tay, thè cái lưỡi nhỏ.

Ăn cơm được nửa buổi, Lưu Linh Chi đặt đũa xuống lên tiếng nói với Lâm Ngữ Lam: “Lâm Ngữ Lam, không phải tôi nói cô, chúng ta cũng đã quen nhau nhiều năm như vậy rồi, sao mà đã lâu không gặp, cô vẫn cái dáng vẻ quê mùa như trước vậy nhỉ?”

Lâm Ngữ Lam vô thức nhìn lại quần áo của mình, mỗi lần đến nhà Lâm Nhạc Hằng cô đều ăn mặc rất cẩn thận. Quần áo mà cô mặc trên người cũng là kiểu mới nhất của Gucci, không tính là quê mùa đâu chứ?

Thấy vẻ mặt không bằng lòng của Lâm Ngữ Lam, Lưu Linh Chỉ lại nói: ‘Mặc dù đồ mặc không phải là thương hiệu nhỏ, nhưng cũng là hàng chợ, chỉ cần vài đồng tiền là có thể đặt mua được rồi, vừa ra ngoài thì đi đâu cũng sẽ đụng hàng hết.”

Lúc Lưu Linh Chỉ nói xong, cô ta còn cố ý nâng cổ tay lên: “Anh Tuấn làm bác sĩ ở nước ngoài, bình thường anh ấy rất hay giao lưu với không ít nhà thiết kế, quần áo của tôi đều do Albin tiên sinh đặc biệt thiết kế riêng. Trên thế giới cũng không có được mấy bộ đâu.”

“Cô lừa ai vậy chứ?” Từ Uyên lườm một cái.

Albin là nhà thiết kế, đó là người mà nổi danh thế giới đó, mỗi một bộ quần áo do Albin thiết kế đều là bản giới hạn.

“Lừa? Tôi cần sao?” Vẻ mặt Lưu Linh Chi đầy thách thức.

Trương Thác ngồi bên cạnh lên tiếng: “Quả thực là do Albin thiết kế, logo trên cổ tay áo là hoa văn mà Albin thường dùng”

“Ồ, anh cũng thạo cơ đấy. Chẳng qua tôi cũng rất khâm phục anh, người quê mùa như anh mà cũng biết không ít đấy chứ” Lưu Linh Chỉ tỏ vẻ khinh thường mà đánh giá quần áo bình thường trên người Trương Thác.

Trương Thác nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Nhưng kiểu dáng này của cô chắc là từ năm ngoái rồi nhỉ?”

“Năm ngoái thì làm sao chứ?”

Lưu Linh Chi khoanh tay: “Cho dù có là 10 năm trước đi nữa thì cũng là phiên bản giới hạn, không giống với một số người, mặc hàng đại chúng.”

Lâm Ngữ Lam cười nhẹ, không tranh luận làm gì.

Lưu Linh Chỉ thấy Lâm Ngữ Lam có ý chịu thua, cô ta lại lên tiếng nói: “Về mặt phẩm vị của người này đúng thật là sẽ bị ảnh hưởng. Con người mà không thể cứ nhìn cái trước mắt được. Ở Châu Xuyên, mặc đồ Gucci cũng được coi là ghê gớm rồi, nhưng đặt ở một thành phố lớn thì cũng chẳng là thứ gì hết”

Cô nhỏ của Lâm Ngữ Lam hơi bất ngờ nhìn Vương Anh Tuấn một cái: “Không ngờ Anh Tuấn và nhà thiết kế Albin lại quen biết nhau. Cô nhớ vài năm trước cô đã tham gia lễ hội thời trang của nhà thiết kế Albin, thật sự là khó lắm mới có được một vé, mức độ nổi tiếng cũng gần như theo kịp Victoria’s Secret luôn rồi”

Vương Anh Tuấn xua tay: “Lúc trước cháu có từng khám bệnh cho nhà thiết kế Albin rồi để lại thông tin liên lạc. Lúc nhà thiết kế Albin công bố bộ trang phục này, anh ta đã gọi cho cháu nên cháu giữ lại luôn”

Trương Thác ngồi bên cạnh nghe thấy lời này của Vương Anh Tuấn, anh nhìn Vương Anh Tuấn mấy cái, không nói lời nào.

Vẻ mặt Lưu Linh Chi đắc ý nói: “Lâm Ngữ Lam, không phải tôi nói gì cô đâu, nhưng đừng tưởng rằng nhà mình có chút bản lĩnh là tùy tiện tìm một người đàn ông. Cuộc đời này vừa mới bắt đầu thôi, con đường phía trước còn dài lắm. Chỉ có điều, cô cứ ở mãi trong cái thành phố Châu Xuyên bé nhỏ này, không có mắt nhìn thì cũng đúng thôi”

Hai lão già Lâm Nhạc Hằng và Lưu Chính Minh nhìn một màn này thì nhìn nhau cười, cả hai đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Cảnh tượng này, bọn họ cũng đã thấy nhưng không thể trách từ lâu rồi: “Nào, ông Lưu, uống rượu đi”

“Ha ha, uống đi.”

“Lưu Linh Chi, nhân mạch của anh rể tôi có thể cô còn chưa biết rõ đâu, đừng có mà ăn nói linh tinh” Lâm Hải ngồi bên cạnh nói thay cho Trương Thác.

“Nhân mạch? Không nhìn ra” Lưu Linh Chi lắc đầu, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.