Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 194: Người Ủy Thác Thần Bí



Thang máy được ấn xuống số tầng mười một một lần nữa, lần này không tiếp tục ngừng lại ở từng tầng nữa, mà một đường lên thẳng đến tầng cao nhất.

Khóe miệng Trương Thác chứa đựng một nụ cười gia tộc kia.

Rất nhiều năm trước, vì một chuyện, Trương Thác đã từng một mình đến một gia tộc, tiến hành cảnh cáo người đứng đầu của Trương Thác cũng không phải kiểu người tính cách hung hăng kia, ngược lại anh vẫn luôn tỏ ra rất khiêm nhường, cho nên, người đứng đầu gia tộc kia cũng không thèm để ý tới lời Trương Thác nói, kết quả là gia tộc kia bị sụp đổ hoàn toàn.

Có người đã từng nói một câu như thế này ở thế giới ngầm, vĩnh viễn không được phép cho rằng người càng khách sáo lại càng dễ bắt nạt, ngược lại, càng là mưa to gió lớn thì khúc dạo đầu lại càng yên tĩnh.

Trương Thác nhìn qua rất hiền lành, thật ra khi anh nổi giận, toàn bộ thế giới ngầm cũng chẳng có ai dám đứng trước mặt mà chịu đựng.

Cái tên Satan không phải chỉ nói chơi.

Con số trên thang máy tăng lên từng tầng từng tầng một, Bạch Trì lấy một con dao gấp ra, đặt trong tay thưởng thức.

Khi thang máy lên đến tầng mười, Trương Thác lấy một chiếc nhẫn màu vàng sậm ra, đeo lên ngón tay.

Trong nháy mắt khi ánh mắt của Hoa Hồng Trắng chuyển đến chiếc nhẫn màu vàng sậm này, hai chân cô ta mềm nhũn, suýt nữa quỷ hắn xuống.

“Là… Nhẫn… Nhẫn thánh… Anh… Anh là.

.

” Hoa Hồng Trắng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Trương Thác, không thể tin nổi.

“Đừng nghi ngờ lời nói của tôi” Trương Thác liếc mắt nhìn Hoa Hồng Trắng một cái.

Cửa thang máy mở ra, thanh niên họ Từ dẫn theo hơn mười người vệ sĩ đứng đợi ở cửa thang máy, khi nhìn thấy người đeo mặt nạ quỷ trong thang máy, đám người thanh niên họ Từ hoảng sợ, thật sự vì tấm mặt nạ kia quá sinh động.

“Lam Tâm, cố.

.

” Thanh niên há miệng muốn nói chuyện với Hoa Hồng Trắng, nhưng lại không biết phải nói cái gì, nữ thần.

trong lòng mình thế mà lại nghe lời người khác như vậy, điều này khiến trái tim anh ta giống như rơi xuống hầm băng.

Hoa Hồng Trắng không để ý đến thanh niên chút nào, đi ra khỏi thang máy, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ của thanh niên, quỳ xuống mặt đất.

Cảnh tượng này khiến cho lòng thanh niên đau như dao cắt.

Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn kiêu ngạo vì gia đình của mình, nhưng hôm nay từng cảnh tượng anh ta nhìn thấy đều cắt xuống từng dao từng dao trong trái tim kiêu ngạo của anh ta.

Hai người Trương Thác và Bạch Trì đi ra khỏi thang máy, không thèm liếc mắt nhìn Hoa Hồng Trắng đang quỳ dưới đất một cái nào, lướt qua bên cạnh cô ta.

Khi Trương Thác cất bước, Hoa Hồng Trắng ôm chặt cẳng chân Trương Thác, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ cầu xin.

“Đã suy nghĩ kỹ chưa?” Trương Thác vuốt chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay phải: “Nếu đã nghĩ xong rồi thì nói tôi nghe xem?”
“Đã suy nghĩ kỹ rồi” Hoa Hồng Trắng gật đầu, trong giọng nói của cô ta còn xen lẫn cảm giác cực kỳ sợ hãi.

“Được, đứng dậy đi” Trương Thác vẫy vẫy tay, lấy nhẫn trên tay xuống.

Đồng thời, Bạch Trì cũng gỡ mặt nạ trên mặt xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trái tim Hoa Hồng Trắng đang run rẩy vì sợ hãi cũng coi như được ổn định lại, giờ phút này, cô ta há miệng thở dốc, mấy phút đồng hồ trước, cô ta giống như đã dùng toàn bộ sức lực, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy tay chân không còn sức lực.

Hoa Hồng Trắng chậm rãi đứng dậy, sải đôi chân thon dài, đẩy cửa lớn công ty, mời Trương Thác bước vào.

Trương Thác bước vào cửa, quan sát xung quanh một vòng, chỗ này không khác gì với những công ty bình thường khác, cho dù ai nhìn vào cũng sẽ không ngờ được đây là một tổ chức sát thủ.

Công ty Giải trí Tuyên Kiên cũng coi như có chút danh tiếng ở thành phố Nguyên, một là công ty này quả thật rất lớn, thành phố Nguyên có rất nhiều chỗ ăn chơi, đều có móc nối với công ty này, thứ hai, công ty này không có bất kỳ nhân viên nam nào, tất cả đều là những cô gái xinh đẹp.

Nhưng liệu ai có thể ngờ được, tất cả những cô gái xinh đẹp hấp dẫn người khác này đều là những bông hoa hồng có gai chứ?
Nhìn Trương Thác và Bạch Trì bước vào công ty, cô gái lễ tân xinh đẹp của công ty đang định mở miệng thì nghe thấy giọng của Hoa Hồng Trắng vang lên.

“Đóng cửa, thông báo cho tất cả mọi người quay về.


Cô gái lễ tân xinh đẹp vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, cái gọi là đóng cửa có nghĩa là nói những chuyện mà người khác không biết được.

Hai người Trương Thác và Bạch Trì được Hoa Hồng Trắng dẫn đường đi vào phòng làm việc của cô ta.

Phòng làm việc của Hoa Hồng Trắng rất rộng, có một giá sách cực kỳ lớn, chỉ thấy Hoa Hồng Trắng gỡ một quyển sách trên giá xuống, toàn bộ giá sách phát ra tiếng vang “ình ình”, sau đó ở giữa giá sách nứt ra một khe hở, tách ra về hai phía, lộ ra một cánh cửa ngầm.

Đẩy cánh cửa ngầm ra, Hoa Hồng Trắng mời Trương Thác và Bạch Trì đi vào.

Trong cửa ngầm, cũng là một phòng họp nhỏ, trên bàn hội nghị bày một số ảnh chụp của mục tiêu ám sát, một tấm trong đó chính là Lâm Ngữ Lam!
Lại một âm thanh bình ình” nữa vang lên, cửa ngầm đóng lại, Hoa Hồng Trắng lập tức quỳ một chân xuống đất.

“Bái kiến đại nhân Satan tôn kính!”
Trương Thác cầm tấm ảnh của Lâm Ngữ Lam trên bàn hội nghị, cất vào trong túi quần: “Nói xem, ai giao nhiệm vụ cho cô.


Hoa Hồng Trắng đứng dậy, hít sâu một hơi giống như đang ra một quyết định quan trọng nào đó, cô ta đi đến góc phòng họp, chỗ đó đặt một két an toàn, sau khi mở cửa két an toàn ra, Hoa Hồng Trắng lấy ra một tấm thẻ giống như báu vật: “Người ủy thác nhiệm vụ cho tôi, tôi cũng không được nhìn thấy mặt anh ta, anh ta đeo mặt nạ đến, tấm thẻ này là thù lao của anh ta.


Trương Thác và Bạch Trì nhìn tấm thẻ trong tay Hoa Hồng Trắng, bên trên in một mặt nạ quỷ.

Trong ánh mắt Trương Thác lộ ra một luồng khí lạnh.

Bạch Trì cũng nhíu chặt mày.

Người của Địa Ngục Hành Giả đến ủy thác nhiệm vụ này, chuyện trong này có thể phải cân nhắc rồi.

“Nhiệm vụ của cô đã thất bại.

” Trương Thác lấy tấm thẻ kia khỏi tay Hoa Hồng Trắng.

Hoa Hồng Trắng cúi đầu, không dám kêu một tiếng.

“Cô có biết, Bóng Đêm cũng đã từng nhận được nhiệm vụ giống như vậy không?” Trương Thác xé nát tấm thẻ vừa cầm vào tay, hỏi.

“Biết” Hoa Hồng Trắng gật đầu: “Đại nhân, toàn bộ các tổ chức Tây Bắc đều nhận được nhiệm vụ lần này.


Ánh mắt Trương Thác đông cứng lại: “Toàn bộ Tây Bắc!”
“Vâng.

” Hoa Hồng Trắng đáp lời: “Lần này, vì tính đặc biệt của người ủy thác, toàn bộ tổ chức đều nhận nhiệm vụ, hơn nữa người uỷ thác còn hứa hẹn, ai có thể hoàn thành được nhiệm vụ lần này là có thể được lên đảo”
“Ha, thật là hào phóng!” Trương Thác cười một tiếng.

Hoa Hồng Trắng cúi đầu, không dám nói thêm lời nào dư thừa.

Trương Thác trầm ngâm mấy giây, hỏi: “Có cách nào gặp được anh ta không?”
Hoa Hồng Trắng hiểu rõ anh ta trong lời Trương Thác là đang nói đến ai, đáp lời: “Anh ta cho chúng tôi thời gian bảy ngày, bảy ngày sau, nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ liên lạc lại với chúng tôi.


Trương Thác gõ gõ tay lên cái bàn trước mặt: “Bảy ngày sau, tôi sẽ quay lại, hôm nay chuyện tôi xuất hiện, đừng nói cho bất kỳ ai biết.


“Hiểu rồi” Hoa Hồng Trắng gật đầu.

Cửa ngầm của phòng họp mở ra, Trương Thác và Bạch Trì đi ra ngoài, Bạch Trì đi theo đằng sau Trương Thác, không nói một tiếng nào.

Mãi đến tận khi rời khỏi tòa nhà cao tầng, lên xe, Bạch Trì mới lên tiếng: “Đại ca, anh cho rằng đó là ai?”
“Khó nói lắm, anh ta để lại thời gian bảy ngày, đơn giản chỉ muốn chúng ta tự mình cần câu, bảy ngày sau, tất cả sẽ rõ ràng, gọi người xóa sạch hệ thống giám sát của tòa nhà cao tầng này, chúng ta cũng phải diễn cho thật một chút.

” Trương Thác ha kính xe xuống, nhìn cảnh tượng bên ngoài xe.

Tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng, sau khi Trương Thác rời đi, Hoa Hồng Trắng lấy điện thoại di động ra: “Đại nhân, anh ta đến đây rồi.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.