Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 1491



Chưogn 1491:

Ngay khi Trương Thác chuẩn bị cẩn thận nghiên cứu ba món đồ nay thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Tổng giám đốc Trương anh có ở bên trong không?”

Ngoài cửa vang lên giọng nói của An Đông Hưng.

Trương Thác cất kỹ ba món đồ rồi mở cửa phòng thấy An Đông Hưng cũng đã thay một bộ quần áo thoải mái đứng ở trước cửa.

“Ngai An đã nghỉ ngơi xong nhanh như vậy sao?”

“Vẫn chưa nghỉ ngơi” Trên mặt An Đông Hưng lộ ra vẻ mỏi mệt, nhưng càng hưng phấn nhiều hơn: “Tổng giám đốc Trương tôi đã điều tra được, nhóm người kia chuẩn bị bán cái vạc kia ở thành phố Lỗ Lang, họ đã nghỉ ngơi hai ngày, ngày mai sẽ là ngày họ bán cái đỉnh theo hình thức bán đấu giá”

“Ồ?” Khóe miệng Trương Thác hiện ra một nụ cười đầy ẩný.

“Tổng giám đốc Trương địa điểm của cuộc bán đấu giá hiện đã rõ ràng, anh có muốn đi xem một chút hay không?”

Trên mặt An Đông Hưng lộ ra vẻ mong chờ: “Về chuyện tiền hoa hồng anh cứ thoải mái lên tiếng”

Trương Thác suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi xem địa điểm trước đã”

“Được, tổng giám đốc Trương vậy tôi xuống dưới lầu chờ anh” An Đông Hưng nói rồi quay người rời đi.

Trương Thác đóng cửa phòng, cửa phòng vừa mới đóng điện thoại mà Trương Thác đặt ở trong phòng tắm vang lên.

Trương Thác đi tới phòng tắm cầm điện thoại di động lên.

“Đại nhân đã điều tra rõ ràng không có bất kỳ thế lực ngầm nào liên hệ với An Đông Hưng, An Đông Hưng chỉ ủy thác cho một người bạn của anh ta ở thành phố Lỗ Lang, chúng tôi đã kiểm tra thông tin của người đó, rất sạch sế!”

Anh đưa tay sờ khóe miệng, anh đặc biệt cho người theo dõi An Đông Hưng xem có thế lực ngầm nào liên hệ với An Đông Hưng hay không, cuối cùng lại nhận được một kết quả như vậy, An Đông Hưng này làm việc thực sự rất là cẩn thận!

Trương Thác cất điện thoại di động vào trong túi quần, anh không thấy trên danh sách cuộc gọi có dấu đỏ cho thấy có người gọi nhỡ, chưa tiếp điện báo người, người gọi nhỡ là Từ Uyên đang đi học ở Châu Xuyên.

Đợi sau khi Trương Thác đi vào đại sảnh của khách sạn phát hiện An Đông Hưng đã đợi ở đại sảnh, bên cạnh An Đông Hưng còn có một người phụ nữ trẻ, người phụ nữ này khoảng hai lăm hai sáu tuổi, trạc tuổi với Trương Thác.

Trương Thác vừa nhìn đã phát hiện mặc dù người phụ nữ này ăn mặc tùy ý, nhưng cả người từ trên xuống dưới đều là nhãn hiệu cao cấp, quần áo ở trên người ít nhất cũng phải hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ.

Dáng dấp của người phụ nữ rất xinh đẹp, mái tóc dài buông xõa sau đầu, một đôi mắt to giống như biết nói chuyện.

Ngay khi Trương Thác quan sát người phụ nữ này cùng lúc đó người phụ nữ này cũng đang quan sát Trương Thác.

“Đây, Thanh Mai, giới thiệu cho em này, vị này chính là Tổng giám đốc Trương – Trương Thác đấy, đừng nên nhìn Tổng giám đốc Trương và em chỉ lớn hơn vài tuổi, thực lực của anh ấy chính là mạnh mẽ hiếm thấy đấy” An Đông Hưng lên tiếng: “Tổng giám đốc Trương, đây là em gái của tôi, An Thanh Mai”

“Ha ha, Giám đốc An, tên cả nhà anh đều rất thơ đó nha”

Trương Thác khẽ cười một tiếng, vươn tay ra với An Thanh Mai: “Xin chào, cô Thanh Mai.”

An Thanh Mai nhìn tay đang vươn ra của Trương Thác, cũng không để ý tới, mà là hai tay khoanh trước ngực, dùng vẻ mặt nghỉ ngờ hỏi Trương Thác: “Anh của tôi nói anh rất mạnh, anh đứng thứ mấy trong Thiên bảng?”

Nghe An Thanh Mai nói, Trương Thác sững sờ: “Thiên bảng? Gái gì mà Thiên bảng?”

“À” An Thanh Mai khinh thường cười: “Ngay cả Thiên bảng cũng không biết, mà cũng dám xưng là cao thủ?”

An Thanh Mai nói xong, quay đầu nhìn về phía An Đông Hưng nói: “Anh, anh không phải là bị người ta kết hội lừa chứ?

Người này nói giúp anh cướp cái vạc, muốn mượn anh bao nhiêu tiền thế?”

“Thanh Mai, không được vô lễ!” An Đông Hưng nhướng mày, khiển trách.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.