Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 1073-1082



Chương 1073:

“Ừ, có chuyện gì vậy?” Trương Thác gật đầu.

“Tôi hỏi cậu, công ty bảo vệ của cậu có những nghiệp vụ gì, liệt kê từ đầu đến đuôi cho tôi, tôi có thể nói cho cậu biết, nếu cậu nói không tốt làm cho tôi không vui, hôm nay cậu không xong đâu” Tên mập mạp mang dáng dấp của một đại gia, ngồi ở trên sô pha lầu một, vắt hai chân lên.

Người đàn ông béo này trông giống như một kẻ ngốc, có thể nhìn ra rằng ông ta đang tìm kiếm rắc rối.

Trương Thác nhíu mày: “Tôi đây không có nghiệp vụ gì, xéo đi”

Tên mập đang nghĩ dùng cách gì để gây sự, nhưng nghe Trương Thác nói xong liền sửng sốt, thế nào cũng không ngờ được thanh niên này lại có thể trực tiếp nói ra hai từ “xéo đi.”

“Tên nhóc, cậu đang nói cái gì vậy?” Người đàn ông mập mạp tự hỏi có phải mình đã nghe nhầm không.

“Tôi nói là xéo đi, ông không hiểu sao?” Trương Thác khó chịu nói.

“Mẹ kiếp! Tên nhãi, mày có biết lão tử là ai không? Lão tử ở trong công ty giúp việc Thanh Niên. Mày dám để lão tử ra ngoài à?” Khi người đàn ông béo nói ra sáu chữ “Công ty giúp việc Thanh Niên”, trong mắt có vẻ tự hào.

Trương Thác nhếch miệng: “Tao quản mày làm cái gì à, cút ra ngoài!”

“Mày!” Người đàn ông mập mạp võ tay lên ghế sô pha, đột ngột đứng lên.

“Tao làm sao vậy?” Trương Thác nhìn về phía tên mập mạp cười: “Mày còn muốn ra tay với tao?”

“Ra tay?” Lão mập mạp nhìn bộ dáng Trương Thác, tự nhận bản thân mình mà ra tay tuyệt đối không chiếm được lợi ích gì, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Đánh mày sao, chỉ tổ bẩn tay lão tửi”

Người đàn ông mập mạp nói xong phẩy tay bước ra khỏi cửa.

Lúc này trước cửa công ty của Trương Thác có không ít người đứng, phải tầm hơn chục người, những người này cùng nhau lái chiếc Land Rover, xe đậu bên đường cả một dãy, nhìn rất khí thế. Khi người đàn ông béo bước ra, những người này hỏi ngay lập tức.

“Thế nào?”

“Công ty này ổn chứ?”

“Có đáng tin không?”

Người đàn ông mập mạp liếc nhìn một vòng, oán hận nói: “Khốn kiếp! Công ty của tên này, có cho ông đây tiền, ông đây cũng không thèm thuê người!”

Những người ở bên ngoài cũng không hỏi thêm phát sinh chuyện gì, thấy tên mập nói vậy thì nhao nhao lên tiếng.

“Xem ra công ty bảo vệ này chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, không có chút thực lực gì cũng dám mở công ty bảo vệ sao?”

“Cái gì mà công ty bảo vệ trên danh nghĩa chứ, nó chỉ là một công ty rác rưởi!”

“Haha, bảo vệ rác rưởi, tên này được rồi!”

“Hahaha, từ nay gọi đây là công ty bảo vệ rác rưởi được đấy!”

Giọng nói của những người đứng ngoài cửa này rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có người đi qua cũng dừng lại xem náo nhiệt.

Trương Thác mở cửa công ty, dời một cái ghế gỗ ngồi xuống cửa, đối với lời bọn họ nói coi như không nghe thấy, anh chờ người của mình đến báo cáo.

“Tên nhóc, mày nói công ty bảo vệ rác rưởi này của mày, có ai tới thuê không?” Một người đàn ông lực lưỡng đầu trọc, trên người toàn là hình xăm hỏi: “Chắc chúng mày không phải toàn lũ gà yếu nhớt chứ?”

Khi một đám người nhìn thấy Trương Thác, chúng càng hét lên dữ dội hơn.

“Gà con yếu nhớt? Hahaha, tao thấy cũng giống như vậy!”
Chương 1074:

“Đến, đến, chụp vài tấm ảnh, các anh em lại đi tuyên truyền vài câu, xem ai tới chỗ tên này thuê người”

“Đúng vậy, nhóc con, tao cũng muốn nhìn xem, vốn liếng cứng rắn của mày là cái gì!” Người đàn ông mập mạp đeo đồng hồ vàng vội vàng chạy tới Trương Thác: “Đến cả lão tử trong công ty giúp việc Thanh Niên cũng không để vào mắt, lão tử sẽ khiến mày không lăn lộn nổi ở Châu Xuyên. Mày có biết không, chỉ cần một lời nói của tao, toàn bộ Châu Xuyên, không có công ty nào dám thuê người từ chỗ mày!”

Người đàn ông mập mạp đeo đồng hồ vàng tự tin.

“Hôm nay, lão tử sẽ tuyên bố: Ai dám tới bảo vệ Hằng Minh chó má khốn kiếp này thuê người, chính là gây khó dễ với công ty giúp việc Thanh Niên với chúng tal”

“Khoa học Kĩ thuật Thành Định chúng tôi sẽ không hợp tác với những người như vậy.”

“Thương mại Hàng Thiệu cũng vậy!”

Nhiều người đi qua tò mò vì từng âm thanh bên ngoài, chuyện gì đang xảy ra với công ty này?

Ngồi trước cửa công ty của mình, Đường Chí Nam không ngừng cười lạnh theo dõi tất thảy mọi chuyện xảy ra trước cửa công ty Trương Thác.

Những người này đều là do anh ta tìm đến, mục đích là làm mất uy tín của Trương Thác ngay ngày đầu tiên anh mở cửa khai trương, khiến hắn không thể nào tiếp tục kinh doanh, sau khi náo loạn như vậy, mọi người trong hội lại tiếp tục tuyên truyền, dù công ty của hắn có thể khai trương, thì cũng đừng nghĩ đến việc có bất kỳ công việc kinh doanh nào.

Một đám người đứng ở cửa công ty Trương Thác, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, hò hét ai dám hợp tác với bảo vệ Hằng Minh này, từ nay về sau không phải là bạn bè của bọn họ, dáng điệu ta đây lớn nhất Châu Xuyên.

Trên con phố này, một số thương nhân khác cũng đi ra ngoài, xem chuyện xảy ra ở cửa công ty của Trương Thác như xem náo nhiệt.

“Tên nhóc này, dây vào lão Đường, đừng nghĩ muốn lăn lộn ở đường này!” Người thanh niên thông báo cho Đường Chí Nam hừ lạnh một tiếng.

“Này” Một người đàn ông hơi lớn tuổi thở dài: “Tôi nói, mọi người mở cửa hàng cùng một chỗ cũng là duyên phận, việc kinh doanh chú ý hoà khí sinh tài lộc. Các cậu làm chuyện lớn như vậy không sợ đá phải tấm sắt sao?”

“Tấm sắt?” Người thanh niên khinh thường cười cười: “Anh cho rằng tên nhãi này sẽ là tấm sắt sao? Hãy chờ xem, công ty của hắn nhất định sẽ không mở cửa nổi. Nếu gặp phải loại chuyện này, tôi sẽ không có mặt mũi ở lại đây đâu!”

Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu và không tiếp tục nói nữa.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh đến công ty của Trương Thác mang theo hai lãng hoa, nhìn thấy trước công ty của Trương Thác có nhiều người như vậy, bước chân của cô có vẻ hơi rụt rè.

“Cái kia… chàng trai, vừa rồi tôi nghe nói hôm nay cậu khai trương, làm ăn phát đạt nha” Người phụ nữ trung niên có chút run rẩy khi nhìn thấy nhiều người như vậy ở cửa.

Trương Thác mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế đẩu, đi tới chỗ người phụ nữ trung niên, cầm lấy hai lẵng hoa: “Chị, cám ơn chị nhiều”

“Không… không có gì… Người phụ nữ trung niên liếc nhìn nhóm người rồi nói nhỏ: “Chàng trai, có muốn tôi giúp gì không…

Người phụ nữ trung niên chỉ vào điện thoại di động của mình, trên điện thoại di động của người phụ nữ trung niên đã nhập sẵn số báo động, ý tứ rất rõ ràng, nếu Trương Thác cần thì có thể giúp gọi cảnh sát.

“Không cần” Trương Thác lắc đầu: “Không sao đâu, chị.”

Khung cảnh hiện tại này căn bản Trương Thác không thèm để vào trong mắt, hơn nữa bản thân công ty của anh lập ra cũng không phải có mục đích kinh doanh.

Người đàn ông đeo đồng hồ vàng sải bước đi tới, liếc nhìn người phụ nữ trung niên: “Tôi nói, công việc làm ăn của cậu ta còn có thể phát đạt? Mang lãng hoa của cô đi!”

Ánh mắt của người đàn ông đeo đồng hồ vàng khiến người phụ nữ trung niên kinh hãi, người phụ nữ trung niên vô ý thức lùi lại hai bước, nói với Trương Thác: “Em trai, vậy… Vậy tôi đây đi trước, cậu cứ bận đi…”
Chương 1075:

Người phụ nữ trung niên vừa rời đi vài bước, một âm thanh chúc mừng vang lên.

“Xin chúc mừng anh Trương, chúc mừng anh Trương, chúc anh Trương làm ăn phát đạt!”

Tiếng chúc mừng vang lên khiến đám người đàn ông đeo đồng hồ vàng nhìn người vừa phát ra tiếng, nhóm bọn hắn mới ban nãy nói ai dám hợp tác với Hằng Minh chính là không cho bọn họ thể diện, bây giờ còn có người đến, không phải là hoàn toàn gây khó dễ với bọn họ sao!

Một người đàn ông trung niên mặc vest xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhìn thấy bóng dáng người mặc vest, Trương Thác cũng có chút khó hiểu, anh không nhớ ra một người như vậy.

Người đàn ông trung niên mặc vest, đeo một cặp kính và trên tay cầm tấm bảng có dòng chữ “Kinh doanh thịnh vượng”.

“Mẹ, bốn mắt, mày là ai?” Người đàn ông đeo đồng hồ vàng khó chịu hỏi.

“Tôi là đại diện cho công ty TNHH Phát Triển Phụng Tuân”

Người đàn ông trung niên mặc vest vừa trả lời vừa cầm tấm bảng tiến về phía Trương Thác: “Anh Trương, trong hội nghị giao lưu y học lần trước, ông chủ của chúng tôi rất kính nể tính cách của anh. Một câu nói của anh rằng mong mọi người trên thế giới đều không có bệnh tật, sao phải tiếc thuốc để bám bụi trên kệ, đã gây được tiếng vang lớn với ông chủ của chúng tôi.

Ông ấy đã lấy anh làm chuẩn mực trong cuộc sống. Tấm bảng này tuy không đáng tiền nhưng nó tượng trưng cho một phần tấm lòng”

Trương Thác gật nhẹ đầu: “Thay tôi gửi lời cảm ơn đến ông chủ của các anh”

Đây là người khác đến tặng quà, Trương Thác cũng không có đạo lý không nhận.

Một câu cảm ơn của Trương Thác khiến khiến sắc mặt người đàn ông trung niên mặc vest tràn ngập niềm vui.

“Tao nói, công ty TNHH Phát Triển Phụng Tuân cái gì đó của bọn mày là không muốn lăn lộn ở Châu Xuyên phải không?” Người đàn ông đeo đồng hồ vàng sải bước đi tới: “Tao nói cho mày biết, ai dám hợp tác với tên nhóc này chính là muốn đối nghịch với công ty giúp việc Thanh Niên bọn tao!”

“Công ty giúp việc Thanh Niên là cái gì?” Người đàn ông trung niên mặc vest lộ ra vẻ khó hiểu: “Chưa nghe nói qua, rất nổi tiếng à?”

Trên thực tế, công ty giúp việc Thanh Niên này ở Châu Xuyên, thực sự có tiếng tăm không nhỏ, tài sản hàng trăm nghìn tỷ, có thể coi là tầng lớp trung lưu và thượng lưu trong ngành. Người mặc vest cũng đã từng nghe qua, chỉ có điều so sánh công ty giúp việc Thanh Niên với Nhất Lâm thì quá là tầm thường.

Người đàn ông đeo đồng hồ vàng nhìn dáng vẻ của người đàn ông trung niên mặc vest, lập tức giận dữ nói: “Bốn mắt, mày tin tao có thể khiến công ty mày phá sản chỉ bằng một cú điện thoại không?”

Người đàn ông trung niên mặc vest lắc đầu: “Có thể thử xem”

“Được rồi, mày không cho lão tử mặt mũi đúng không?

Chờ đấy!” Người đàn ông đeo đồng hồ vàng chỉ tay về phía người đàn ông trung niên mặc vest rồi hét lớn.

Người đàn ông trung niên mặc vest thờ ơ nhún vai, bước đi.

Người đàn ông trung niên mặc vest vừa đi khỏi, phía sau họ vang lên một tiếng còi.

“Này này, chó ngoan không cản đường, đứng ở chỗ này làm gì! Cút sang một bên cho tao!”

Kèm theo tiếng còi xe là một tràng chửi bới vang lên.

Tiếng quát tháo này khiến nhóm người đeo đồng hồ vàng trước cửa công ty của Trương Thác cùng nhau quay đầu.

“Mày…” Người đàn ông đeo đồng hồ vàng vừa mắng được một nửa, giọng nói của ông ta đột ngột dừng lại, bởi vì ông ta thấy tiếng còi xe phát ra từ một chiếc Rolls Royce.

“Tao làm sao?” Một thanh niên thò đầu ra từ ghế sau của Rolls Royce.
Chương 1076:

Vốn người đàn ông đeo đồng hồ vàng đang hẳn học cau có nhưng khi nhìn thấy người thanh niên, lập tức trở nên cung kính: “Thì ra là cậu Chu.”

Không cần nói đến Nhất Lâm, Triệu thị xuất thế ngang trời mặc dù mạnh mẽ, nhưng thời gian tồn tại lại vô cùng ngắn ngủi, ngoại trừ việc Thi Chu phải cúi đâu một bậc với Nhất Lâm, đặt ở trong số công ty ngoài kia, tuyệt đối là cấp bậc đại ca. Bản thân Chu Tắc cũng là một người giàu có thế hệ thứ hai. Sau khi gặp Trương Thác, tuy rằng đã kiềm chế rất nhiều, nhưng lúc trước vô cùng ngang ngược, trong mắt đám đàn ông đeo đồng hồ vàng lại càng có danh vọng.

Tài xế của Chu Tắc mở cửa xe cho Chu Tắc, Chu Tắc xuống xe.

Chu Tắc ra hiệu cho người đàn ông đeo đồng hồ vàng, người đàn ông đeo đồng hồ vàng vội vàng cúi đâu khom lưng, lon ton đi về phía Chu Tắc, trên mặt mang theo nụ cười hỏi: “Cậu Chu, có gì phân phó?”

“Có gì phân phó?” Chu Tắc nheo mắt, sau đó nâng lòng bàn tay lên, tát vào mặt người đàn ông đeo chiếc đồng hồ vàng.

Âm thanh của cái tát này giòn giã, người đàn ông đeo đồng hồ vàng ôm mặt mũi nhìn Chu Tắc với vẻ mặt khó hiểu.

“Có biết tại sao tao đánh mày không?” Chu Tắc hừ lạnh một tiếng hỏi.

“Tôi không biết, xin cậu Chu hãy nói cho” Người đàn ông đeo chiếc đồng hồ vàng cúi thấp đầu.

Chu Tắc nhấc chân đạp thật mạnh vào bụng người đeo đồng hồ vàng: “Có con mẹ mày ý! Đánh thế còn nhẹ!”

Một đá này của Chu Tắc khiến người đàn ông đeo đồng hồ vàng liên tục lui lại phía sau rồi ngã phịch xuống.

Nhìn thấy Chu Tắc động thủ, những người trước đây cùng kêu gào với người đàn ông đeo đồng hồ vàng, ta đây là người có khí chất lớn nhất Châu Xuyên, giờ phút này cũng không dám thở mạnh, tất cả đều thận trọng nhìn Chu Tắc, đồng thời tự hỏi trong lòng tại sao Chu Tắc lại làm như vậy, sao cậu Thiếu lại tức giận đến như vậy.

Chu Tắc kiềm chế vẻ giận dữ của mình sau khi đá văng người đàn ông đeo đồng hồ vàng, đi đến bên xe của mình, lấy từ trong cốp ra hai cái hộp được phủ lụa đỏ, nở một nụ cười bước tới chỗ Trương Thác, mở miệng nói: “Thầy Trương, hôm nay mới nghe tin anh khai trương, chuẩn bị chưa chu đáo, xin hãy thứ lỗi: Chu Tắc mở tấm vải lụa đỏ ra, trong một hộp có một con rồng vàng được chạm khắc từ vàng ròng, hộp còn lại là một con phượng hoàng sống động được chạm khắc từ ngọc bích.

“Thầy Trương, đôi Kim Long Ngọc Phượng này được chạm khắc bởi một bậc thầy hàng đầu do tôi đặc biệt mời tới. Lần này tôi đến chúc mừng thầy Trương kinh doanh thuận lợi, thứ hai là cảm ơn thầy Trương đã chỉ điểm trước đó. Nếu không nhờ anh, e răng sẽ không có Thi Chu.

Chuyện chỉ điểm mà Chu Tắc đề cập chính là chuyện các công ty lớn tranh nhau mua cổ phiếu của Triệu thị vài ngày trước.

“Ha ha, cậu gọi tôi là thầy, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn Thi Chu của cậu cứ thế biến mất như vậy” Trương Thác gật đầu.

“Cám ơn thầy Trương” Trên mặt Chu Tắc hiện nét vui vẻ, vẫy tay với người phía sau: “Đến đây, cất đồ đạc đi”

Tài xế của Chu Tắc vội vàng bước tới, cầm lấy Kim Long Ngọc Phượng.

Thái độ của Chu Tắc đối với Trương Thác khiến đám người đeo đồng hồ vàng trợn mắt há hốc mồm, Chu Tắc là ai chứ, đây chính là người giàu có nhất thế hệ thứ hai ở Châu Xuyên đấy, anh ta tuyệt đối không sợ trời không sợ đất, thuộc hạ là một đám côn đồ càng hung hãn hơn, ngay cả Lam Diệp cũng phải nhún nhường ba phần, lúc này lại lịch sự với một đứa nhóc như vậy, còn mở miệng gọi một tiếng ngài, hơn nữa nhìn tên nhóc này, anh ta không quan tâm đến cậu Chu chút nào!

Người đàn ông đeo đồng hồ vàng bị Chu Tắc đạp xuống đất luống cuống chân tay đứng dậy, nhìn tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, trong lòng có dự cảm không lành.

Những người đi cùng người đàn ông đeo đồng hồ vàng cũng cảm thấy trong không khí có chút lạnh lẽo, thậm chí có người còn có ý định rời đi.

Ngay lúc những người này đang suy đoán thân phận của Trương Thác, cách đó không xa, một giọng nói khác vang lên: “Chiếc Rolls-Royce phía trước là xe của Thi Chu, đừng cản trở, mau tranh thủ nhường đường đi!”

Ngay khi âm thanh này vang lên, đám người đàn ông đeo đồng hồ vàng đều giật mình, ai dám nói chuyện với Thi Chu như thế này.
Chương 1077:

Bọn họ vừa nghĩ tới, Chu Tắc nhất kết quả Chu Tắc đáp lại rất khách khí: chuyển ngay đây”

Tài xế của Chu Tắc vừa vào cửa đi cất quà, Chu Tắc không dám do dự, chạy tới vị trí ghế lái, lái xe rời đi.

Nhưng sẽ chửi bới trở lại, di chuyển ngay đây, đi đẳng sau là mấy chiếc Audi A6 chậm rãi lái đến cửa công ty của Trương Thác, cửa xe mở ra.

Trên chiếc Audi A6 cuối cùng, một người phụ nữ dáng người cao gầy, mặc áo khoác màu đỏ bước xuống, người phụ nữ có mái tóc dài và gương mặt xinh xắn không thể chê vào đâu được.

“Kinh doanh phát đạt, vừa rồi nghe Ngữ Lam nói hôm nay anh khai trương nên đến tặng hai bồn cây cảnh”

Người phụ nữ xuống xe Audi, đúng là Tân Như.

“Đây là ai?” Người đàn ông đeo đồng hồ vàng nhìn thấy đám người Tân Như, thì thào nói nhỏ, anh ta đang tự hỏi đây là người của công ty nào, lại dám nói chuyện với Thi Chu như vậy.

“Là người Hành Vân!” Người đàn ông bên cạnh người đeo đồng hồ vàng cau mày: “Tôi biết người phụ nữ này, cô ta là tổng giám đốc của Thương mại Hành Vân, Tân Như”

“Thương mại Hành Vân!” Người đàn ông đeo đồng hồ vàng không kìm được mà thốt lên. Gần đây, danh tiếng của Thương mại Hành Vân thật sự thịnh vượng, không chỉ có được kênh giao dịch duy nhất, bây giờ còn có thông tin cho rằng đang hợp tác với Nhất Lâm, tuyệt đối là một trong những đầu não của Châu Xuyên!

Một tin tức như vậy khiến người đeo đồng hồ vàng càng nhíu mày chặt hơn, tự hỏi người mở một công ty bảo vệ nho nhỏ ở đây có liên hệ gì với hai ông trùm Thương mại Hành Vân và Thi Chu.

“Tổng giám đốc Tân! Phiền phức rồi, nếu đã đưa xong cũng nên để chúng tôi cũng vào đi!” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau đoàn xe của Tân Như. Đó là một chiếc Mercedes-Benz màu đen có số sê-ri liền mạch trên biển số xe.

Đó là thư ký của Lâm Ngữ Lam, Lý Thanh.

Tân Như che miệng cười, nói với Trương Thác: “Chính cung hoàng hậu đến rồi, vậy tôi về trước đây”

Tân Như vẫy vẫy tay với Trương Thác, cùng đoàn xe của cô lái đi về phía trước.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng trước cửa công ty Trương Thác.

“Xe của Nhất Lâm! Xe của Nhất Lâm cũng ở đây!” Người đàn ông đeo đồng hồ vàng trợn tròn mắt, Nhất Lâm ở Châu Xuyên có tính đại diện như vậy, dù chỉ là biển số xe của công ty cũng được người khác nhớ rõ ràng.

“Làm sao có thể, Nhất Lâm cũng có quan hệ với tên nhóc này!”

“Tên này rốt cuộc là cái quỷ gì!”

Từng người một, mối nghi ngờ đều dần hình thành trong lòng đám người đàn ông đeo đồng hồ vàng, và linh cảm xấu trong lòng họ ngày càng lớn hơn!

Cửa xe Mercedes-Benz mở ra, Lâm Ngữ Lam bước xuống xe, cô mặc một chiếc áo khoác giống với Tân Như, hiện tại hai người phụ nữ sống cùng nhau, phong cách ăn mặc cũng rất giống nhau.

Khác với cảm giác dễ gần của Tân Như, khi Lâm Ngữ Lam xuống xe, trên người cô có một loại khí chất, khiến người ta có cảm giác không thể nhìn thẳng vào.

“Lâm Ngữ Lam! Đây là Lâm Ngữ Lam! Người đứng đầu Nhất Lâm, vậy mà lại tự mình tới!”

“Trời, không lẽ tên nhãi này là con nhà giàu hả?”

“Con nhà giàu? Con nhà giàu cũng không thể khiến Lâm Ngữ Lam đích thân ra mặt được.”

“Rốt cuộc anh ta là ail”

Người đàn ông đeo đồng hồ vàng nuốt nước bọt, đến ngay cả Lâm Ngữ Lam cũng đã tự mình tới rồi!
Chương 1078:

Lâm Ngữ Lam đi về phía trước hai bước, đến bên cạnh Trương Thác, nắm lấy cánh tay Trương Thác trước ánh mắt không thể tin được của người đàn ông đeo đồng hồ vàng và những người khác: “Chồng à, khai trương thuận lợi, anh nói xem, em đến đây chúc mừng anh có gì là không tốt đâu”

Lời nói của Lâm Ngữ Lam giống như một quả bom nặng nghìn cân ném vào đám người.

Người đàn ông đeo đồng hồ vàng và những người khác, tất cả đều trợn tròn mắt vào lúc này.

Chồng? Người đàn ông này là chồng của Lâm Ngữ Lam, tổng giám đốc Nhất Lâm! Điều này cũng vượt quá sức tưởng tượng rồi!

Người đàn ông đeo đồng hồ vàng không thể tưởng tượng được rằng Trương Thác lại có thân phận như vậy, nhưng sự thật bày ngay ở trước mắt, bọn họ không thể không tin!

Vừa rồi chính bọn họ đã công khai chế nhạo chồng của tổng giám đốc Lâm?

Mặc dù người đàn ông đeo đồng hồ vàng vừa bày ra dáng vẻ ta đây lớn nhất Châu Xuyên, nhưng ông ta khá tự giác khi đối mặt với Nhất Lâm, cái vốn liếng khiến ông ta tự hào, và cả công ty giúp việc Thanh Niên mà ông ta thường nói đến, so với Nhất Lâm thì còn chẳng bằng cái rắm.

Đường Chí Nam, người đang ngồi trong công ty của mình, tái mặt khi chứng kiến những gì đang xảy ra trước mắt mình, Thi Chu, Hành Vân, Nhất Lâm, tất cả đều có thể nghiền nát sự †ồn tại như con sâu cái kiến của anh ta!

Trương Thác nhìn thế trận trước mặt, khỏi nghĩ cũng biết, hẳn là Lâm Ngữ Lam muốn truyền ra ngoài ở công ty, Trương Thác thấy đẳng sau đoàn xe của Nhất Lâm còn có rất nhiều công ty nhỏ, không ngờ tới lại náo nhiệt như Vậy.

Trương Thác cười khổ một tiếng: “Bà xã, không cần làm chuyện này, em biết đấy, công ty bảo vệ của anh…

“Cuộc sống mà, cũng nên có chút cảm giác lễ nghi, chồng em mở công ty, làm vợ sao có thể không nói lời nào?” Lâm Ngữ Lam cười ngọt ngào nhìn Trương Thác, sau đó lấy ra một hộp hoa hồng, hoa hồng này không có cành, tổng cộng có chín bông được đựng trong một hộp quà trong suốt với giá ba triệu đồng.

Trương Thác cười cười khi nhìn thấy hộp hoa hồng mà Lâm Ngữ Lam lấy ra: “Bà xã, em cũng thích mấy thứ đồ này của các cô gái nhỏ à?”

Hộp hoa hồng mà Lâm Ngữ Lam lấy ra là loại hoa hồng Vĩnh Cửu rất phổ biến được đăng tải trên Internet.

Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn Trương Thác: “Ý của anh là, em không phải là cô gái nhỏ?”

“Không phải, không phải, anh không có ý đó” Trương Thác xua tay liên tục.

“Hừ!” Lâm Ngữ Lam hừ một tiếng, đưa hộp hoa Vĩnh Cửu vào tay Trương Thác.

“Cảm ơn bà xã” Trương Thác cười, ánh mắt quét qua một vòng, nghi ngờ hỏi: “Cô nhóc mỗi ngày đều có mặt ấy đâu, hai người đều đi ra ngoài, nhóc không đi theo em à?

“Cô bé đến cô nhi viện chơi với viện trưởng Thôi” Lâm Ngữ Lam giải thích.

Trương Thác gật đầu.

Chu Tắc từ bên cạnh đi tới, đi tới chỗ người đàn ông đeo đồng hồ vàng, nói: “Tao vừa mới nghe, bọn mày nói, ai hợp tác với thầy Trương là sẽ gặp rắc rối với công ty giúp việc Thanh Niên của bọn mày, phải không? Bây giờ tao định không bỏ qua cho công ty giúp việc Thanh Niên nữa rồi, ý của mày thế nào?

Còn cả cái gì mà Khoa học Kỹ thuật Thành Định, còn có thương mại Hàng Thiệu, bọn mày kiêu ngạo như vậy, có phải định làm gì Thi Chu bọn tao?”

Chu Tắc rất rõ ràng, chỉ ra tất cả những người vừa mới kêu ầmT trước cửa công ty của Trương Thác.

Những người này nghe lời nói của Chu Tắc, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

“Cậu Chu, hiểu lầm, hiểu lầm mà!” Người đeo đồng hồ vàng liên tục nhận sai, trong lòng hận Đường Chí Nam đến chết, nếu như không phải tại anh ta, làm sao bản thân mình có thể quản việc này được!

“Hiểu lầm?” Sắc mặt Lâm Ngữ Lam lạnh lùng, nói với thư ký Lý Thanh: “Thư ký Lý, nhớ kĩ tất cả những người có mặt ở đây, hơn nữa dùng danh nghĩa của Nhất Lâm lên tiếng, phàm là có chút hợp tác nào với bọn họ, từ nay về sau không bao giờ đón tiếp nữa!”

Thư ký Lý Thanh gật đầu.
Chương 1079:

“Thêm cả Hành Vân chúng tôi nữa” Tân Như nói thêm một câu.

“Thi Chu của tôi cũng vậy” Chu Tắc không quên được mình.

Ba công ty lớn nhất ở Châu Xuyên hiện đang lên tiếng, khi bọn họ đã muốn cấm vận một công ty thì công ty đó sẽ không có cách nào tồn tại được!

Cảnh tượng trước mặt đã khiến cho sắc mặt cả đám đàn ông đeo đồng hồ vàng khó coi như nuốt phải ruồi.

Những người này gần như vô thức quay đầu lại nhìn Đường Chí Nam, tất cả những thứ này đều là do anh ta làm rat Giờ phút này, mặt Đường Chí Nam tái nhợt, cả người run lên, làm sao còn dám ngồi ở cửa công ty mình nữa, vội vàng chui vào bên trong công ty, đóng cửa lại.

Nhưng cánh cửa đóng kín không ngăn được cơn giận của những người đàn ông đeo đồng hồ vàng, tình anh em của họ chỉ là thiết lập nhờ rượu thịt, nay lại xảy ra chuyện như thế này thì chẳng ai đoái hoài gì đến tình cảm.

“Đường Chí Nam, mày cút ra đây ngay cho tao!” Người đàn ông đeo đồng hồ vàng vọt chạy tới trước cửa công ty của Đường Chí Nam, đá vào cửa kính công ty của Đường Chí Nam, mà đó vốn không phải là cửa kính dùng để đề phòng trộm cắp nên bị người đàn ông đeo đồng hồ vàng đạp vỡ ra.

Dưới sự dẫn đầu của người đàn ông đeo đồng hồ vàng, tất cả mọi người đều đổ xô đến công ty của Đường Chí Nam, hò hét măng mỏ, tìm Đường Chí Nam để tính sổ.

Mặt khác.

Người đàn ông hơi lớn tuổi nói với thanh niên cạnh mình: “Xem ra lần này các anh thật sự đạp phải tấm sắt rồi. Cậu nên cầu nguyện người ta không so đo với cậu, nếu không…”

Người đàn ông chưa nói dứt lời đã lắc đầu, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.

Hai chân của người thanh niên đang nhũn dần ra.

Những chuyện đã xảy ra ở đây, đối với Đường Chí Nam, có thể là một âm mưu được lên kế hoạch cẩn thận, đối với những người đàn ông đeo đồng hồ vàng, nó đã thay đổi phần đời còn lại của họ, nhưng đối với Trương Thác, đó chẳng qua chỉ là một tình tiết nhỏ xen giữa mà thôi.

Rất nhiều người đứng đầu các công ty nhỏ đã đến chúc mừng Trương Thác. Công ty của Trương Thác có lẽ là phòng kinh doanh nổi tiếng nhất ở Châu Xuyên. Những lãng hoa và cây cảnh mà họ gửi tới gần như có thể trồng được một khu vườn nhỏ phía trước công ty của Trương Thác.

Một cái lễ khai trương diễn ra dù Trương Thác không có ý định làm vậy, tổ chức mãi cho đến trưa, đám người Lâm Ngữ Lam mới lần lượt rời đi.

So với đội hình khai trương long trọng của Trương Thác bên này, công ty của Đường Chí Nam từ lâu đã bị những người đàn ông đeo đồng hồ vàng tức giận đập cho tan tành.

Ba trăm người do Trương Thác sắp xếp cũng đến công ty báo cáo điền thông tin, những chuyện này căn bản không cần đến Trương Thác lo, những người mà anh gọi đến đều là những người ưu tú, kỷ luật nghiêm khắc.

Sau khi mọi việc xong xuôi, đã hai giờ chiều, Trương Thác dứt khoát chuẩn bị đóng cửa công ty, vừa định đóng cửa lại, Trương Thác nhận được điện thoại của Giang Tuyết Tâm.

“Anh Trương, tôi vừa nghe nói hôm nay anh bắt đầu kinh doanh, gọi điện chúc mừng hơi muộn. Xin anh thứ lõi” Tiếng cười của Giang Tuyết Tâm vang lên trong điện thoại.

Trương Thác cố ý trách cứ: “Không được, tôi không thể tha thứ cho cô, cô nói thế nào cũng đều là sếp của tôi, công ty này khai trương, cô lại không gọi điện đến chúc mừng trước tiên, chắc chắn là sai rồi, lần tới phải mời tôi ăn cơm”

“Haha, anh Trương, anh nói vậy khiến tôi cảm thấy xấu hổ rồi, tuy nhiên mời cơm thì khẳng định là được. Nhân tiện, có điều lần trước tôi quên nói với anh”

“Chuyện gì thế?”

Giang Tuyết Tâm nói: “Công ty bảo vệ năm sao được đánh giá mỗi năm một lần, nhưng nó cũng có nhiệm vụ hàng năm, đặc biệt là cho các chỉ nhánh. Vì vậy, về phía anh, anh phải hoàn thành ba mươi sáu nhiệm vụ bảo vệ một năm để xếp hạng, được xếp hạng mới có thể được giữ lại. “
Chương 1080:

“Còn có câu nói này?” Trương Thác nghi hoặc hỏi, anh chưa từng được nghe qua.

Giang Tuyết Tâm giải thích: “Anh Trương, cái này cũng không phải là chính thức phân chia. Nếu anh không biết cũng là điều bình thường. Nó thuộc về một quy tắc bất thành văn trong ngành. Tuy nhiên, có ba mươi sáu nhiệm vụ xếp hạng mỗi năm, và trung bình là ba cái một tháng. Không khó để hoàn thành. Dù sao cũng là bảo vệ năm sao, mỗi tỉnh chỉ có một hai cái, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh đánh giá cụ thể về độ khó của nhiệm vụ”

“Được” Trương Thác gật đầu.

Nói xong với Giang Tuyết Tâm, Trương Thác không khỏi thở dài, đây thật sự là quy luật bảo tồn của thế giới, cái gì muốn nhận được thì phải trả giá, nhiệm vụ là nhiệm vụ, nếu không không thể hoàn thành thì bị hạ cấp, quan chức có cớ để nói chuyện.

Vốn dĩ mấy ngày nữa Trương Thác mới nghĩ tới việc tuyển nhân viên lễ tân, nhưng hiện tại xem ra phải càng sớm càng tốt, không thể suốt ngày một mình trông coi công ty được.

Trương Thác đóng cửa công ty, anh nhớ tới hai ngày sau hình như có hội chợ tuyển dụng mùa thu, khá lớn, lúc đó rồi thuê người đi.

Sau khi kiểm tra thời gian, Trương Thác dự định mua thứ gì đó cho những đứa trẻ trong cô nhỉ viện trước, sau đó đón Thiên Linh trở về.

Trương Thác đi về phía trung tâm mua sắm, khi bước nhanh vào cửa trung tâm mua sắm, Trương Thác đột nhiên dừng lại, sau đó đi về phía nhà để xe dưới tầng hầm.

Nhà để xe dưới tầng hầm nhìn có vẻ râm mát, có rất nhiều ô tô đang đậu, Trương Thác dậm chân, trên mặt đất truyền đến tiếng vang.

“Được rồi, trực tiếp ra đi”

Trương Thác đột ngột dừng lại khi đến vị trí không bị thăm dò.

“Ha ha, tính cảnh giác khá mạnh đấy” Một tiếng cười giễu cợt vang lên từ phía sau Trương Thác, đây là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đi giày chiến đấu màu đen, nhìn Trương Thác với vẻ mặt thoải mái, chính là phó đội trưởng đại đội Lưỡi Đao, Trình Vũ.

Trương Thác nhún vai: “Tôi không cảnh giác cũng không được, trên đường đã ít nhất ba lần ông nổi lên sát ý với tôi, tôi có thể làm sao được? Không thể duõi cổ để cho người ta giết, đúng không?”

Trình Vũ hừ lạnh một tiếng: “Họ Trương, cậu bớt miệng lưỡi trơn tru ở đây đi. Tôi biết cậu có chút thực lực, nhưng tôi không ngại nói với cậu rằng cái gọi là thực lực của cậu chẳng là gì trong mắt của Lưỡi Đao chúng tôi cả!”

“Lưỡi Đao?” Trương Thác mỉm cười trong lòng. Trước khi chết, Dương Hải đã nói chuyện tinh thể lửa cho Toàn Dũng, Trương Thác biết rõ Lưỡi Đao sẽ tìm đến đây. Vốn là Trương Thác dự tính người của Lưỡi Đao đã nên đến từ ba hôm trước, không nghĩ tới hôm nay mới đến.

Trương Thác cố ý hỏi: “Người của Lưỡi Đao, tìm tôi làm gì vậy? Tôi cũng không làm điều gì phạm pháp mà”

Trình Vũ chế nhạo: “Cậu nên hiểu đạo lý dân thường vô tội, nhưng cầm lấy bảo vật là có tội. Nhất Lâm của cậu chỉ là một công ty tư nhân, nhưng hết lần này tới lần khác đã lấy đi những thứ không nên thuộc về mình. Cụ thể là cái gì, tôi nghĩ tôi không cần nói cậu cũng biết, giao ra đây đi!”

“Dựa vào cái gì?” Trương Thác khó hiểu. “Đồ của Nhất Lâm chúng tôi phải giao cho Lưỡi Đao các người sao?”

“Không sai!” Trình Vũ gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, đó sẽ là đồ của Lưỡi Đao chúng ta, không thuộc về Nhất Lâm các người, giao ra đây mau!”

Trương Thác nhìn Trình Vũ và im lặng, anh đang suy nghĩ về một chuyện.

Trình Vũ uy hiếp: “Họ Trương, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thật kỹ, ngàn vạn lần cậu đừng ảo tưởng chống lại Lưỡi Đao bọn ta, hậu quả không phải một cái Nhất Lâm nho nhỏ của cậu có thể chịu được! Thực lực của cậu đặt ở trước mặt Lưỡi Đao, đều không là cái gì hết!”

“Được rồi!” Trương Thác thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tôi có thể đưa đồ cho ông, nhưng tôi cũng cần thời gian cho người đi lấy, sớm nhất ngày mai tôi có thể giao cho ông”

“Ngày mai?” Trình Vũ nheo mắt nhìn Trương Thác, đồng thời cũng đang suy nghĩ về tính trung thực trong lời nói của Trương Thác.
Chương 1081:

Trương Thác nói: “Nếu như ông biết tinh thể lửa, có lẽ ông hiểu rõ ràng giá trị quý trọng của thứ đó. Tôi khó có khả năng mang nó trên người. Sáng mai tôi sẽ giao cho ông. Thế nào?”

Thấy Trình Vũ vẫn tỏ vẻ không tin, Trương Thác lại nói: “Yên tâm, nếu tôi đã hứa với ông rồi, tuyệt sẽ không nuốt lời”

“Tin rằng cậu cũng không dám!” Trình Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ngày mai, tôi sẽ tìm cậu, chỉ cần cậu dám giở trò, hậu quả sẽ không phải điều cậu muốn thấy!

Trình Vũ nói xong liền sải bước rời đi.

Trương Thác nhìn theo bóng lưng của Trình Vũ, lấy điện thoại di động ra: “Vị Lâm, mang theo một ít tinh thể lửa đến Châu Xuyên, đúng vậy, hơn nữa thả tin tức ra, đảo Ánh Sáng đảm bảo sẽ giao tinh thể lửa cho Lưỡi Đao”

Trương Thác chịu đưa tinh thể lửa cho Lưỡi Đao, tự nhiên không phải là một ý định tốt, bây giờ khi thế lực gọi là Thần thánh Thiên Quốc đột nhiên xuất hiện, khiến cho Trương Thác suy nghĩ tự hỏi rốt cuộc mục đích của Thần thánh Thiên Quốc là tinh thể lửa hay là đảo Ánh Sáng.

Dù sao thì, trong trận chiến đầu tiên trên đảo, những người họ đến đủ mạnh để có thể hoàn toàn lấy đi tinh thể lửa, nhưng cuối cùng họ lại rời đi, điều này khiến Trương Thác hoang mang không biết đối phương vô lễ hay còn có mục đích khác.

Lần này Lưỡi Đao chủ động đụng vào, vừa vặn dùng để thử thái độ của Thần thánh Thiên Quốc cũng không tệ.

Trương Thác rời nhà để xe, đến trung tâm thương mại mua một số thứ như dự định ban đầu, đến trại trẻ mồ côi để xem bọn trẻ, khi Lâm Ngữ Lam chuẩn bị tan sở, anh sẽ đón Thiên Linh trở về, mua một ít rau rồi chui vào nhà bếp khi về đến nhà.

Khi Lâm Ngữ Lam và Tân Như về đến nhà, họ nhìn thấy Thiên Linh đang ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình, còn Trương Thác đang bận rộn trong bếp.

Hương thơm tỏa ra từ phòng bếp khiến trái tim Lâm Ngữ Lam tràn ngập sự ấm áp như ở nhà, nhưng cô không biết cuộc sống này có thể tồn tại được bao lâu, bởi vì cô biết rằng Trương Thác có thể ra đi bất cứ lúc nào để làm một số chuyện nguy hiểm mà cô không biết. Vì vậy, Lâm Ngữ Lam sẽ trân trọng từng phút từng giây bên Trương Thác như hiện tại.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Một máy bay tư nhân đáp xuống Châu Xuyên, Vị Lâm trong bộ đồ Hán phục màu trắng bước ra khỏi sân bay.

Vị Lâm đè tai nghe của mình xuống: “Lão đại, em đến rồi, anh ở đâu”

“Tôi sẽ cho cô một địa chỉ”

Lúc này Trương Thác đang ở trong công ty của mình, để Vị Lâm tìm đến theo địa chỉ.

“Lão đại, anh sao vậy, anh không làm cái sàn diễn ở đây à?” Vị Lâm tới, nhìn thấy Trương Thác đang ngồi ở cửa công ty mà tựa như thần giữ cửa.

“Cái gì mà sàn diễn, đây rõ ràng là công ty mới của tôi, được không?” Trương Thác trợn tròn mắt: “Có gì cô quay lại nói với đám Bạch Trình, nếu có nhiệm vụ bảo vệ nào hơi khó khăn chút thì nói cho tôi biết, giới thiệu qua về tôi, một năm tôi được tiếp nhận ba mươi sáu nhiệm vụ cơ”

“Được” Vị Lâm gật đầu, cô ta lấy từ trong túi ra một viên tinh thể lửa có kích thước bằng móng tay, viên này chiếm khoảng một phần trăm tổng số lượng của đảo Ánh Sáng.

Lúc Vị Lâm lấy ra tinh thể lửa, đặc biệt nhìn vào mắt Trương Thác, trong mắt Trương Thác hiện lên một tia tham lam, cái tia tham lam biến mất trong nháy mắt, ngay cả chính Trương Thác cũng không để ý tới, nhưng rõ ràng bị Vị Lâm bắt được.

“Lão đại, tại sao đột nhiên muốn cái tinh thể lửa này?”

Trước tiên Vị Lâm cũng chưa đưa cho Trương Thác, mà hỏi.

Hiện tại Vị Lâm cũng đã tiến vào ngự khí, cô rất nhạy cảm đối với khí. Sau khi tiến vào ngự khí, trước tiên Vị Lâm nghiên cứu lại tinh thể lửa một lần nữa, trong khí thể màu đỏ đó, cô đã thu được một kết luận vô cùng kinh ngạc.
Chương 1082:

Sau khi Vị Lâm làm quen với khí và hiểu được nguyên lý của khí, cô đã chiết xuất và kết hợp các nguyên tố khác nhau của năng lượng trong tinh thể lửa, và cuối cùng nhận thấy rằng năng lượng của tinh thể lửa chứa đây một cảm xúc tiêu cực cực kỳ mạnh mẽ. Vừa mới tiếp cận với thần học khiến Vị Lâm cảm thấy không thể chấp nhận được, nhưng thực tế nó đang diễn ra.

Ngày hôm qua lúc Trương Thác gọi cho Vị Lâm, cô có chút lo lắng, vừa nhìn thấy sự tham lam trong mắt Trương Thác, sự lo lắng trong lòng càng thêm đè nặng. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa nghĩ tới việc nói cho Trương Thác về những cảm xúc tiêu cực chứa trong khí màu đỏ và nó sẽ bị khuếch đại vô hạn dù chỉ bị một số ảnh hưởng. Nếu như nói với Trương Thác điều này, những nghỉ ngờ về khí đỏ trong tâm trí Trương Thác càng có thể trở thành chất dinh dưỡng cho cảm xúc tiêu cực này, sẽ có ảnh hưởng lớn hơn đến Trương Thác.

Vị Lâm nghĩ kĩ, lại lần nữa cất tinh thể lửa đi.

Điều làm cho Vị Lâm nhẹ nhõm là Trương Thác không có biểu hiện gì khi cô cất tinh thể lửa đi, dường như những cảm xúc tiêu cực trong khí đỏ không thể ảnh hưởng đến Trương Thác, bây giờ cô ta chỉ có thể tự mình nghiên cứu kí lưỡng cách loại bỏ khí đỏ càng sớm càng tốt.

Trương Thác nói với Vị Lâm: “Tinh thể lửa này không phải cho tôi, mà là cho Lưỡi Đao”

“Lưỡi Đao?” Vị Lân tự hỏi: “Từ khi nào thì Lưỡi Đao dám to gan như vậy, hỏi đồ trong tay lão đại Trương Thác khẽ cười: “Người đến”

Ngay khi giọng nói của Trương Thác vừa dứt, bóng dáng của Trình Vũ đã xuất hiện trước cửa công ty Trương Thác.

Trình Vũ liếc nhìn Trương Thác và Vị Lâm, sau đó nói: “Đồ đâu?”

Trương Thác chép miệng với Vị Lâm, Vị Lâm lấy ra một khối tinh thể lửa chỉ có kích thước bằng móng tay.

Ngay khi Vị Lâm lấy ra tinh thể lửa, đồng tử của Trình Vũ co rút lại, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng, chỉ là một mảnh tỉnh thể lửa nhỏ bé như vậy, lại ẩn chứa trong đó năng lượng cực kì lớn!

“Lấy rat” Trình Vũ hét một tiếng chói tai và xoè lòng bàn †ay của mình ra.

Vị Lâm nhìn Trương Thác một cái, sau đó đưa mảnh tinh thể lửa nhỏ vào trong tay Trình Vũ.

Không đợi Vị Lâm thả tinh thể lửa xuống, Trình Vũ đã đoạt lại tinh thể lửa từ tay Vị Lâm, sau đó nhìn chằm chằm vào viên tinh thể lửa nhỏ trong tay như đang nhìn người mình yêu nhất.

“Thế nào, tôi đã nói không nói dối ông là không nói dối, bây giờ đồ vật đã là của ông” Trương Thác nhún vai.

Trình Vũ hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Trương Thác: “Coi như cậu biết điều!”

Trình Vũ nói xong, cũng không ở lại lâu hơn, mà bước đi, biến mất trong tầm mắt của Trương Thác và Vị Lâm.

Nhìn bóng Trình Vũ rời khỏi, Vị Lâm mở miệng nói: “Đại ca, hôm qua anh để em tung ra tin tức, giờ lại thật thà giao tinh thể lửa cho người của Lưỡi Đao, là muốn dùng bọn họ để dò xét ai sao?”

“Không sai” Trương Thác gật đầu“Đoạn video ghi lại rồi?”

“Nó đã được ghi lại, bây giờ phát tán?” Vị Lâm hỏi.

“Phát ra!” Trương Thác không chút do dự nói.

Mặt khác, sau khi Trình Vũ lấy được tỉnh thể lửa, trước tiên rời đi, trong lòng ông ta vô cùng cao hứng, không ngờ lại có thể tự tay đoạt lấy bảo vật mà ai cũng muốn đơn giản như vậy! Chỉ cần có thể tự mình giao ra tinh thể lửa, vị trí Đội trưởng Lưỡi Đao nhất định là của ông ta! Từ nay về sau, ông ta sẽ không còn phải đội cái chữ đội phó lên đầu nữa!

Nghĩ đến đây, Trình Vũ không muốn ở lại lâu hơn nữa, mà chỉ muốn nhanh chóng quay trở lại và nhận lấy công lao cho bản thân.

Sau khi Vị Lâm đưa đồ xong, cũng trực tiếp rời đi.

Trương Thác trông coi công ty, khoảng giữa trưa nhận được điện thoại của thư ký Lý Thanh, Lý Thanh nói với Trương Thác vừa có được thông báo sáng mai sẽ có hội chợ tuyển dụng mùa thu, kéo dài ba ngày.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.