Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời – Chương 917



CHƯƠNG 917

Vốn dĩ Chiến Mục Hàng còn đang phải cố ép bản thân bình tĩnh lại để nói chuyện tử tế với Tô Thu Quỳnh, bây giờ nghe thấy Tô Thu Quỳnh muốn quay về tìm Lâm Tiêu, anh ta lập tức không thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh nữa.

“Tô Thu Quỳnh, anh sẽ không để em trở lại bên cạnh Lâm Tiêu nữa đâu!”

Tô Thu Quỳnh dồn sức kéo mạnh nắm cửa, nhưng Chiến Mục Hàng đã cài khá an toàn rồi, cô không mở ra được.

Tô Thu Quỳnh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Chiến Mục Hàng, anh đúng là vô phương cứu chữa rồi! Cho tôi xuống xe mau! Tôi muốn xuống xe!”

“Đúng, Tô Thu Quỳnh anh vô phương cứu chữa luôn rồi!” Trong giọng nói của Chiến Mục Hàng là tiếng than thở nặng nề, giọng điệu của anh ta cũng đột nhiên dịu đi, mang theo ma lực mê hoặc lòng người: “Tô Thu Quỳnh, anh yêu em đến vô phương cứu chữa.”

Tô Thu Quỳnh hơi sững sờ, nếu như là Tô Thu Quỳnh trước khi ngồi tù, Chiến Mục Hàng nói với cô bằng chất giọng si tình như thế này, cô chắc chắn sẽ cảm động đến mức cho dù anh ta có mắc lỗi gì thì cô cũng sẽ tha thứ không chút do dự.

Nhưng Tô Thu Quỳnh bây giờ, trái tim đã lạnh đi rồi, đã cứng rắn rồi, tê liệt rồi. Viên đạn bọc đường của Chiến Mục Hàng không thể sưởi ấm được cô.

Tô Thu Quỳnh nhắm mắt lại, cô lười nói chuyện tiếp với Chiến Mục Hàng, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lâm Tiêu. Cô cảm thấy mình thực sự rất ích kỷ, rõ ràng không yêu Lâm Tiêu, nhưng nghĩ tới Lâm Tiêu sẽ tới cứu cô thì cô lại có thể yên tâm.

Từ khi nào mà cô lại học cách làm một trà xanh đòi hỏi hơi ấm từ người khác một cách không chút kiêng dè nào như thế?

Sau khi tự chán ghét bản thân, Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng cưỡng ép khiêng vào trong biệt thự Bán Sơn. Ngay lúc Chiến Mục Hàng mở cửa phòng khách ra, Tô Thu Quỳnh bị tình hình bên trong dọa cho giật nảy mình.

Trong phòng khách lại có hàng chục… người phụ nữ trang điểm lộng lẫy!

“Chiến Mục Hàng, anh điên rồi!”

Cơ thể Tô Thu Quỳnh vừa có được tự do thì đã quay người lao ra bên ngoài phòng khách.

Tốc độ của Chiến Mục Hàng còn nhanh hơn cô, anh ta dồn sức túm lấy tay cô: “Tô Thu Quỳnh, em đứng lại cho anh!”

Tô Thu Quỳnh không muốn đứng lại, nhưng Chiến Mục Hàng quá vô liêm sỉ, anh ta nắm chặt lấy cổ tay cô làm cô không đi được.

“Tô Thu Quỳnh, em không dám đối mặt với sự thật có đúng không?” Giọng nói của Chiến Mục Hàng lạnh lẽo, nhưng trong mắt lại xuất hiện sự khẩn cầu khó mà nhận ra được.

Anh ta ép Tô Thu Quỳnh ngồi xuống sofa, nhìn những người phụ nữ trang điểm như chim công trong phòng khách.

Tô Thu Quỳnh thực sự không có sở thích đặc biệt như nửa đêm nửa hôm thưởng thức cảnh phụ nữ tranh nhau đua sắc đâu, cô thực sự cảm thấy tâm lí của Chiến Mục Hàng vặn vẹo tới phát điên luôn rồi. Nhưng trong lòng cô biết rõ, vào lúc này cô có giãy dụa cũng chỉ lãng phí sức lực thôi, có khi còn chọc cho Chiến Mục Hàng làm một số chuyện mất lý trí nữa.

Mấy ngày trước Tô Thu Quỳnh đã xác định một việc, ba mẹ của cô không phải vô tình xảy ra tai nạn xe, vụ tai nạn xe kia là do người nhà họ An gây ra!

Từ khi xác định được chân tướng cái chết thảm của ba mẹ, Tô Thu Quỳnh không muốn tùy tiện kết liễu sinh mạng của mình nữa, không dùng máu của An Tình, máu của tất cả người nhà họ An để cúng tế vong linh ba mẹ cô, Tô Thu Quỳnh cô có chết cũng không nhắm mắt!

Cho nên, cho dù bây giờ bị Chiến Mục Hàng làm cho cảm thấy ghê tởm muốn chết, Tô Thu Quỳnh cũng không lấy mạng của mình ra đùa, cô chỉ cười khẩy nhìn Chiến Mục Hàng: “Sao thế? Anh Chiến muốn tôi thưởng thức hậu cung của anh à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.