Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời – Chương 749



CHƯƠNG 749

“Nhưng mà chị đại, tôi không tìm được em.”

Hách Trung Văn nức nở nói: “Chị đại, tôi rất sợ em sẽ bỏ rơi tôi.”

“Hách béo, cậu nói nhảm gì đấy! Sao tôi lại có thể bỏ rơi cậu được!” Nhan Nhã Tịnh rất lo Hách Trung Văn sẽ tiếp tục khóc, bèn vội vàng nói: “Hách béo, cậu đừng sốt ruột nha, lát nữa tôi sẽ trở về bệnh viện ngay thôi.”

“Được, vậy tôi chờ em nhé chị đại.” Nghe được câu khẳng định của Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn mới hài lòng cúp máy.

Vừa nghe câu nói đó của Nhan Nhã Tịnh với Hách Trung Văn, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc từ đen thành sẫm, từ sẫm thành tím, từ tím chuyển sang tái xanh.

Thằng nhóc Hách Trung Văn này đúng là không biết xấu hổ! Ngoại trừ cả ngày giả vờ đáng thương ra còn có thể làm được gì nữa!

Nếu không phải anh ta là con của trai của chị ruột anh, Lưu Thiên Hàn đã bóp chết anh ta từ lâu rồi!

Không được, anh nhất định không thể để cho hành vi không biết xấu hổ đó của Hách Trung Văn thực hiện trót lọt được!

Lưu Thiên Hàn nhanh trí nghĩ ngợi, bỗng dưng, anh ôm lấy ngực rồi ngã khuỵu xuống đất.

“Anh Lưu, anh sao vậy?”

Nhan Nhã Tịnh bị hành động đột ngột này của Lưu Thiên Hàn dọa cho giật nảy mình, cô dùng sức ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, trong mắt không che giấu nổi sự lo lắng.

Từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn vẫn luôn lạnh lùng cấm dục, đương nhiên diễn xuất không thể nhuần nhuyễn được như Lâm Tiêu.

Anh hơi xấu hổ mà cau mày lại, giọng nói cứng nhắc: “Anh khó chịu quá, có lẽ… có lẽ là bị bệnh rồi.”

Nhìn thấy diễn xuất vụng về này của Lưu Thiên Hàn, Lâm Tiêu ở bên cạnh suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Vừa nãy còn chê anh ta không ngại làm chuyện gian trá cơ mà?

Giờ Lưu Cửu lại cố tình giả vờ yếu đuối như thế này là vì điều gì đây!

Quan tâm ắt sẽ loạn, Nhan Nhã Tịnh lại không nhận ra rằng Lưu Thiên Hàn đang cố ý giả vờ, cô đau lòng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn: “Không phải là bị sốt đấy chứ? Anh Lưu, để em đi lấy kẹp nhiệt độ đo cho anh nhé.”

“Không cần đâu!” Lưu Thiên Hàn sợ bị vạch trần, vội vàng nói: “Anh chỉ thấy khó chịu thôi, có đo nhiệt độ cũng vô ích.”

Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ đặt đầu ngón tay lên trên cổ tay Lưu Thiên Hàn, tràn đầy năng lượng, khí huyết sục sôi, mạch đập ổn định và khỏe mạnh, đây cũng gọi là bị bệnh hả?

Đang đùa cô đấy à!

Giỏi lắm!

Nhan Nhã Tịnh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, vậy làm thế nào mới có ích đây?”

“Không cần làm gì cả, em cứ ở bên cạnh anh là được.” Lưu Thiên Hàn ngạo kiều dựa vào trong lòng Nhan Nhã Tịnh, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.

Nhan Nhã Tịnh cười khẩy đến mức khóe miệng co giật, biết giả vờ thật đấy!

Người bình thường đều là càng sống càng trưởng thành, sao anh Lưu càng sống càng trẻ con vậy? Không phải anh đang ghen với Hách Trung Văn đấy chứ?

Có gì mà phải ghen với một người có tâm trí chỉ là một đứa trẻ ba tuổi chứ hả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.