Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời – Chương 1074



CHƯƠNG 1074

Từ trước đến nay Lâm Tư Hãn diễn rất nhập tâm, nhớ đến nam phụ trong phim truyền hình bị nữ chính từ chối hết lần này đến lần khác vẫn kiên cường bất khuất ra sao, sưởi ấm trái tim đã chết của nữ chính bằng sự dịu dàng và ấm áp. Cậu ta cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt dịu dàng như nước: “Nhã Tịnh, anh biết em không nỡ để anh xuống bếp! Nhưng rửa tay nấu canh cho người con gái mình yêu, anh vui vẻ chịu đựng!”

Nhan Nhã Tịnh suýt sùi bọt mép, cái quái gì mà không nỡ để cậu ta xuống bếp! Sao cô lại không biết mình thương hương tiếc ngọc như vậy thế!

Hách Trung Văn, người đầu tiên đưa ra ý định làm bữa tối tình yêu cho Nhan Nhã Tịnh tỏ ra không vui, anh ta trừng mắt với Lâm Tư Hãn: “Tôi nói rồi, tối nay tôi sẽ nấu bữa tối tình yêu cho chị đại, ai cho cậu giành với tôi hả!”

Lâm Tư Hãn là con út của nhà chú Lâm Tiêu, từ nhỏ đến lớn coi trời bằng vung, tính cách ngang ngược, bỗng nhiên bị người khác hét vào mặt như thế nên dĩ nhiên không vui!

Nhưng nhớ lại mấy nam phụ trong phim truyền hình đều phải tỏ ra dịu dàng, biết nhường nhịn, chịu đựng cầu toàn, có thể thỏa hiệp nên cậu ta cố nén lửa giận trong lòng.

“Hay là chúng ta cùng nhau nấu bữa tối tình yêu cho Nhã Tịnh đi.”

Cuối cùng, dưới đề nghị của Lâm Tư Hãn, mọi chuyện phát triển thành Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn cùng nhau nấu bữa tối tình yêu cho Nhan Nhã Tịnh. Còn cô ngồi trong phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ với Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì nam phụ Lâm Tư Hãn này sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất cho sự thân mật giữa cô và Lưu Thiên Hàn. Thừa dịp Lưu Thiên Hàn đi ra ngoài nghe điện thoại, cô nhanh chóng lao vào bếp định nói rõ với Lâm Tư Hãn.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nhan Nhã Tịnh sợ Lưu Thiên Hàn đột nhiên quay lại, nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn dẫn Hách Văn Trung và Lâm Tư Hãn đến phòng mình trên lầu, khóa chặt cửa phòng lại.

“Tư Hãn, bữa tối hôm nay coi như là tiệc đóng máy của cậu đi, sau này không cần cậu diễn nam phụ nữa.”

“Cái gì?” Lâm Tư Hãn không kìm được mà thốt lên, kéo tay áo Nhan Nhã Tịnh: “Chị Nhã Tịnh, vì sao không cần tôi diễn nam phụ nữa thế? Chẳng lẽ là do tôi diễn không tốt? Chị Nhã Tịnh, tôi biết tôi chưa đủ năng lực, nhưng gần đây tôi thật sự đã rất cố gắng mài giũa kỹ năng diễn xuất rồi. Chị Nhã Tịnh, chị có thể đừng tàn nhẫn thay tôi như vậy được không?”

“Tư Hãn, tôi không cần cậu diễn nam phụ nữa không phải vì kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt, mà là vì cậu diễn quá tốt.” Nhan Nhã Tịnh thấy Lâm Tư Hãn cũng chẳng buồn lắm, mới không ngừng giải thích: “Thật đấy, kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi, có tác dụng với anh Lưu, cho nên sau này không cần phải diễn nữa.”

Được Nhan Nhã Tịnh động viên như vậy, Lâm Tư Nhãn lập tức cực kỳ ngại ngùng: “Chị Nhã Tịnh, chị thật sự cảm thấy kỹ năng diễn xuất của tôi rất tốt hả? Đợi tôi giành được giải Oscar, chị nhất định phải đến cổ vũ đấy nhé!”

Giải Oscar…

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có thể cả đời này của mình cũng không có cơ hội đi cổ vũ cho Lâm Tư Hãn đâu. Nhưng cô vẫn tốt bụng nói với cậu ta một câu, ‘chắc chắn rồi’.

Hách Trung Văn đã biết được chuyện nam phụ từ hai đứa nhỏ từ lâu, nên thật ra hôm nay nhìn thấy kỹ năng diễn xuất quá lố của cậu ta, anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

Anh ta chỉ không kìm lòng được mà nói Nhan Nhã Tịnh một câu: “Chị đại à, nếu em cầm nam phụ thật thì cứ tìm anh này! Anh không cần diễn cũng thật hơn cậu ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.