Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời – Chương 663



CHƯƠNG 663

“Chiến Mục Hàng, anh tự đề cao mình quá rồi đấy nhỉ? Anh tự cho mình là cái gì, tôi là người phụ nữ mà anh không cần, còn anh, anh cũng chẳng phải là người đàn ông tôi cần mà?!”

“Chiến Mục Hàng, anh khinh tôi thì tôi cũng chướng mắt anh, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, sau này đừng có tự mãn nữa, thật khiến người ta ghê tởm!”

“Tô Thu Quỳnh, em nhắc lại một lần nữa cho anh?!” Đôi mắt Chiến Mục Hàng đỏ rực như máu, anh ta hung dữ hét vào mặt Tô Thu Quỳnh từng chữ một.

Người phụ nữ này, cô đã ăn phải gan hùm mật báo rồi phải không?! Cô vậy mà dám nói cô ngứa mắt anh, không cần anh?!

Chỉ có Chiến Mục Hàng anh mới được phép khinh thường cô, vứt bỏ cô như vứt bỏ rác, cô dựa vào cái gì mà ngứa mắt anh, khinh thường anh?!

Trước đây không phải cô vẫn luôn yêu anh đến chết đi sống lại sao?! Cô bây giờ đã ở bên cạnh Lâm Tiêu rồi nên mới không xem anh ta ra gì nữa phải không?!

À! Còn mắng anh khiến người khác ghê tởm nữa chứ! Lâm Tiêu không khiến người ta ghê tởm sao?!

“Chiến Mục Hàng, tôi nói tôi khinh thường anh! Trong mắt tôi, anh là đồ đê tiện!” Tô Thu Quỳnh luôn có bản lĩnh này, dù cho trái tim có đau đến rỉ máu thì khóe môi vẫn có thể cong lên nở một nụ cười xinh đẹp xen lẫn chế giễu.

Tô Thu Quỳnh sảy thai, Chiến Mục Hàng cảm thấy rất đau khổ, trước đây anh ta từng nghĩ khi gặp lại Tô Thu Quỳnh thì anh ta sẽ nói vài lời dịu dàng với cô.

Nhưng người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này luôn có thể thổi bay sự bình tĩnh của anh ta, khiến anh ta không kiềm chế được mà nổi giận.

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh một cách dữ tợn, đôi mắt đỏ rực đó giống như giây tiếp theo nữa thôi anh ta sẽ xé nát cô ra từng mảnh vậy: “Tô Thu Quỳnh, em nói anh là cái đồ gì?! Tô Thu Quỳnh, hôm nay em bắt buộc phải nói rõ ràng cho anh!”

Nói rồi, Chiến Mục Hàng tiến lên một bước, muốn kéo Tô Thu Quỳnh xuống khỏi lưng Lâm Tiêu.

Hình ảnh Tô Thu Quỳnh nằm trên lưng Lâm Tiêu chướng mắt chết đi được, anh ta không muốn nhìn cảnh đó thêm một giây nào nữa.

“Chiến Thất, làm cái gì đấy!” Lâm Tiêu bảo vệ kỹ lưỡng Tô Thu Quỳnh phía sau, Tô Thu Quỳnh không dễ gì mới chịu dựa vào anh ta một lần, anh ta làm sao có thể để cho cô thất vọng được chứ!

Chiến Mục Hàng vốn dĩ đang tức giận đến mức sắp phát điên, lúc này nhìn thấy Lâm Tiêu đang bảo vệ Tô Thu Quỳnh như bảo vệ vật sở hữu của mình, anh ta lại càng tức đến mức muốn nổ tung.

“Lâm Tiêu, bỏ Tô Thu Quỳnh xuống!”

“Chiến Thất, Thu Quỳnh không muốn nhìn thấy cậu, sau này cậu làm ơn đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa!” Lâm Tiêu nói từng câu từng chữ không chút nhượng bộ.

Sau khi nói xong những lời này, Lâm Tiêu không thèm để ý tới Chiến Mục Hàng đang tức giận mà quay mặt lại, vô cùng dịu dàng nói với Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, hôm nay em muốn ăn gì? Anh sẽ đi mua nguyên liệu về nấu cho em một bữa ăn thật ngon.”

Vẻ mặt Tô Thu Quỳnh cứng đờ, cô muốn nói với Lâm Tiêu rằng “tài nấu nướng của anh kém như vậy, đừng hạ độc dạ dày của tôi”, nhưng nhìn thấy Chiến Mục Hàng vẫn còn ở đây, những lời ấy vừa đến miệng đã ngay lập tức bị cô kìm lại, thay đổi thành: “Miễn là đồ anh nấu, món gì cũng ngon!”

Lâm Tiêu biết những lời nói này của Tô Thu Quỳnh không thật lòng, nhưng trong lòng anh ta vẫn không kìm nén được niềm vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.