Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời – Chương 646



CHƯƠNG 646

Những cư dân mạng lúc nãy mắng chửi Hách Trung Văn, đều bắt đầu bình luận, nói Hách Trung Văn quá đàn ông, đánh rất hay vân vân.

Người phụ nữ của mình bị những phóng viên cả ngày chỉ biết nói những điều vô căn cứ ức hiếp như vậy, nếu như anh ta không phản đòn lại, còn được xem là một người đàn ông sao!

Đặc biệt là sau khi Hách Trung Văn cầu hôn Nhan Nhã Tịnh, những tiếng reo hò ủng hộ Hách Trung Văn và Nhan Nhã Tịnh ở trên mạng lên đến đỉnh điểm.

Lên xe trước, mua vé sau, quả thật có chút chén trước tâu sau, nhưng Hách Trung Văn cầu hôn Nhan Nhã Tịnh một cách chân thành như vậy, những cư dân mạng trái tim thiếu nữ trỗi dậy kia, đều hi vọng có thể tác thành một mối nhân duyên tốt đẹp.

Thịnh Vân Hiên và Lưu Diễm Mai đúng lúc đang ngồi uống cafe với nhau, trên màn hình LCD của quán cafe, đúng lúc đang chiếu trực tiếp hiện trường Hách Trung Văn cầu hôn Nhan Nhã Tịnh.

Ánh mắt Thịnh Vân Hiên phức tạp nhìn Hách Trung Văn và Nhan Nhã Tịnh trong video, bà ta nghĩ một lúc, vẫn quyết định bảo Lưu Diễm Mai ngăn cản Hách Trung Văn.

“Diễm Mai, mấy ngày trước, mẹ biết được một chuyện.”

“Chuyện gì?” Lưu Diễm Mai thu ánh mắt đang nhìn màn hình lại, có chút tò mò hỏi.

“Nhan Nhã Tịnh, cô ta có thể bị AIDS.” Sau khi trầm mặc một lúc, Thịnh Vân Hiên nói tiếp: “Nên con không thể để Trung Văn cầu hôn cô ta. Mẹ vội vàng để lộ thời gian tổ chức hôn lên của Thiên Hàn và Tư Mỹ với bên truyền thông như vậy chính là không muốn Nhan Nhã Tịnh quấn lấy Thiên Hàn nữa.”

“Thiên Hàn là con trai bảo bối của mẹ, Hách Trung Văn là cháu ngoại của mẹ, hai đứa chúng nó đều là người mà mẹ yêu thương nhất, mẹ không thể đứng nhìn người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh này hủy hoại hai đứa chúng nó!”

“Mẹ, mẹ nói cái gì? Nhã Tịnh bị AIDS? Cô ấy sao có thể bị AIDS chứ?” Lưu Diễm Mai không khỏi kinh ngạc hét lên, thấy trong quán cafe có khá nhiều người, bà ta lại đè giọng xuống: “Mẹ, cái này không thể nào! Nhất định có người cố ý vu tội cho Nhã Tịnh!”

“Cái này là thật!” Thịnh Vân Hiên khẽ thở dài một tiếng: “Mấy ngày trước mẹ nhận được một đoạn video nặc danh, trong video, Nhan Vũ Trúc tiêm máu có nhiễm bệnh AIDS vào người Nhan Nhã Tịnh. Chỉ sợ đến bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng bị nhiễm AIDS rồi.”

“Cái gì?” Lưu Diễm Mai tức đến mức muốn đập bàn: “Nhan Vũ Trúc tiêm máu nhiễm bệnh vào người Nhã Tịnh! Cô ta là chị ruột của Nhã Tịnh đó! Cô ta đúng không phải là con người! Đúng là quá quá đáng, tại sao cô ta lại có thể làm như vậy với Nhã Tịnh! Con phải đi xé xác người phụ nữ xấu xa Nhan Vũ Trúc kia ra!”

“Diễm Mai, con đứng lại cho mẹ!”

Thịnh Vân Hiên từ trước đến nay luôn dịu dàng với con cái, nhưng bây giờ thấy Lưu Diễm Mai kích động như vậy, bà ta không khỏi cao giọng.

“Diễm Mai, mẹ nói với con chuyện này, không phải là bảo con ra mặt cho Nhan Nhã Tịnh! Mẹ muốn con ngăn cản Trung Văn, mẹ không cho phép Nhan Nhã Tịnh hủy hoại cháu ngoại của mẹ!”

“Mẹ, mẹ nói câu này thật quá đáng!” Lưu Diễm Mai dừng lại, bà ta cau mày nói với Thịnh Vân Hiên: “Mẹ, Nhã Tịnh là mẹ ruột của An Bảo và An Mỹ, cô ấy là mẹ ruột của hai đứa con của Trung Văn, cho dù cô ấy mắc loại bệnh kia, nhà họ Lưu chúng ta cũng không thể bắt Trung Văn vứt bỏ cô ấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.