Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời – Chương 1166



Chương 1166

Lê Mặc bị Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ tàn phá lâu như vậy, không dễ gì gặp lại người quen, lại khắc phục được chướng ngại tâm lý muốn làm lại từ đầu, tâm tình anh ta hiện giờ chính là đang trong trạng thái hân hoan khó nói thành lời, sao có thể cam lòng thành thật im miệng!

Anh ta chộp lấy qủa táo mà Nhan Nhã Tịnh đã gọt cho anh ta, dùng sức cắn một miếng, đoạn ai oán mà đau đớn hô lên, “Nhan Thị Nhã Tịnh, ngay cả quần áo cậu cũng không mua cho tôi, cậu không yêu tôi nữa phải không!”

Không yêu anh ta nữa……

Nhan Nhã Tịnh cuối cùng cũng sâu sắc hiểu được chân lý của một từ, bạn tồi bậc nhất.

Cô nên ném Lê Mặc trở về cho Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh ngược đãi, để bọn họ cho anh ta sâu sắc tham khảo trọn bộ thập đại khổ hình Mãn Thanh.

“Hừ!”

Lưu Thiên Hàn tức đến không muốn nhìn Nhan Nhã Tịnh nữa, anh trực tiếp đấy mở cửa phòng trước mặt rồi đi vào.

Cảm nhận được một thân khí lạnh của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh âm thầm đồng cảm gạt lệ thay Lê Mặc. Lo sợ Lưu Thiên Hàn trong cơn tức giận trực tiếp đánh Lê Mặc đến nửa đời sau không thể tự lo, Nhan Nhã Tịnh liền vội đi theo vào trong phòng.

Lê Mặc cho rằng người đi vào là Nhan Nhã Tịnh, anh ta không thèm nâng mí mắt, liền nói với Lưu Thiên Hàn, “Mua cho tôi quần màu đỏ tươi ý! Năm nay là năm tuổi của tôi, chỉ mặc màu đỏ tươi!”

Nhan Nhã Tịnh ầm thầm che mặt, Lê Mặc đây là muốn bị Lưu Thiên Hàn đánh thành đỏ tươi hay sao chứ!

Quả thật, cơn giận của Lưu Thiên Hàn đã chạm đến làn ranh rồi, mắt anh như dao nhìn Lê Mặc, “Cậu nói lại một lần nữa cho tôi?!”

Lê Mặc sững người, anh ta ngẩng mặt lên, liền đối diện với một đôi mắt phủ kín khí lạnh.

Tuy Lê Mặc vẫn luôn bị Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh áp chế, nhưng anh ta vẫn biết gương mặt này, anh ta cứng ngắc cắn một miếng táo, “Lưu… Cậu hai Lưu?”

“Thích màu đỏ hả?” Lưu Thiên Hàn không tiếp lời Lê Mặc mà cao thâm khó lường hỏi.

Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cơ hồ đã nghĩ được câu tiếp theo của anh sẽ là, thích thì tôi đánh cho cậu thành màu đỏ nhé!

Anh Lưu hung tàn!

Không muốn để Anh Lưu hung tàn ác độc ngược đãi Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh dứt khoát ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu chơi xấu, “Anh Hai, đừng để ý đến Lê Mặc, chỗ này của cậu ta có vấn đề!”

Nói đoạn, Nhan Nhã Tịnh còn chỉ chỉ vào đầu mình.

Lê Mặc đương nhiên không muốn thừa nhận bộ não thiên tài của mình có vấn đề, nhưng khí thế trên người Lưu Thiên Hàn quá đáng sợ, anh ta vẫn là yếu ớt gật đầu với anh, “Đúng, có vấn đề.”

“Anh Hai, chúng ta về phòng, bây giờ chúng ta không để ý tới cái người đầu óc có vấn đề nữa có được không?”

“Hừ!” Lưu Thiên Hàn ý cười sâu xa, “Cho nên Nhan Nhã Tịnh, cô dấu một tên trai lơ đầu óc có vấn đề, còn muốn màu đỏ ở trong phòng?!”

Nhan Nhã Tịnh, “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.