Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời – Chương 666



CHƯƠNG 666

“Tô Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng tức giận đến mức gào thét, bây giờ anh ta giống như một con dã thú đang phát ti3t vậy, nhưng anh ta lại không có cách nào để trút bỏ cơn giận trong lòng, chỉ có thể khiến bản thân càng thêm nóng nảy, càng thêm không thoải mái.

Khi Chiến Mục Hàng nhìn thấy Tô Thu Quỳnh vẫn còn nằm sấp trên lưng Lâm Tiêu, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Tô Thu Quỳnh, em cút qua đây cho anh!”

“Chiến Thất, não của cậu có phải thật sự không hoạt động không? Thu Quỳnh là người phụ nữ của tôi, vì sao phải nghe theo những lời nói ngang ngược của cậu chứ?”

Người phụ nữ của Lâm Tiêu…

Xương khớp trên tay Chiến Mục Hàng lộ ra trắng bệch, anh ta sẽ không tin Tô Thu Quỳnh với Lâm Tiêu thật sự ở bên nhau, anh ta vẫn còn nhớ rất rõ mấy lần trước Lâm Tiêu đều luôn cưỡng ép Tô Thu Quỳnh, vậy nên Tô Thu Quỳnh không thể nào chấp nhận Lâm Tiêu!

Nghĩ đến đây, trong lòng Chiến Mục Hàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh ta vừa định tuyên bố chủ quyền của mình đối với Tô Thu Quỳnh một lần nữa cho Lâm Tiêu nghe thì lại nhìn thấy hộp bao cao su nằm lộ ra trong giỏ hàng ở bên cạnh.

Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ đến mức suýt chút nữa bật ra máu, hai người bọn họ thế mà lại cùng nhau mua thứ này sao?!

Bọn họ như vậy có nghĩa là thực sự ở bên nhau rồi à?!

Hừ!

Còn là size cực lớn nữa chứ?! Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Tiêu khiến cho Tô Thu Quỳnh rất sung sướng phải không?!

Chiến Mục Hàng như kẻ điên nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh bằng ánh mắt chết người, người phụ nữ này sao lại rẻ mạt đến như vậy! Cô vừa mới mất đi đứa con của bọn họ, thế mà lại nóng lòng muốn leo lên giường với Lâm Tiêu rồi!

Nhìn thấy ánh mắt của Chiến Mục Hàng, Lâm Tiêu đương nhiên biết anh ta đã nhìn thấy cái gì.

Lâm Tiêu cảm thấy có chút chột dạ khó giải thích được, anh ta cảm thấy mình làm điều này rất bỉ ổi, nhưng khi nghĩ đến những tổn thương mà Chiến Mục Hàng đã gây ra cho Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh ta không còn cảm giác xấu hổ nữa.

Cho dù Tô Thu Quỳnh có mở lòng chấp nhận anh ta hay không thì anh ta cũng sẽ không để cho Chiến Mục Hàng có cơ hội làm tổn thương Tô Thu Quỳnh thêm một lần nào nữa!

Thời gian lắng đọng lại như trôi qua cả một thế kỷ, mãi một lúc sau Chiến Mục Hàng mới tìm thấy lại được giọng nói của mình, anh ta giống như một đứa trẻ sợ bị cướp mất món đồ chơi yêu quý của mình, khàn giọng hỏi Lâm Tiêu với Tô Thu Quỳnh: “Hai người các người thật sự ở bên nhau rồi sao?!”

Không đợi Tô Thu Quỳnh lên tiếng, Lâm Tiêu đã nhanh chóng nói: “Chiến Thất, cậu không cảm thấy câu hỏi này của cậu rất buồn cười sao? Thu Quỳnh với tôi, chuyện gì nên làm thì cũng đã làm rồi, cậu nói xem như thế thì liệu chúng tôi có đang yêu nhau không? Vừa nãy tôi với Thu Quỳnh hôn nhau, không phải cậu cũng nhìn thấy rồi sao?”

Tô Thu Quỳnh: “…”

Cái gì mà chuyện gì nên làm thì cô với Lâm Tiêu cũng đã làm rồi chứ, cái tên Lâm Tiêu này thật đúng là hết nói nỗi, càng lúc càng nói dối trắng trợn không chớp mắt.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.