Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời – Chương 1114



Chương 1114

Mẹ chồng ruột của cô nhiệt tình như vậy, nếu cô trực tiếp cự tuyệt có phải là quá không nể tình hay không?

Nhan Nhã Tịnh khẽ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, “Con nghe nói cháu trai của ông Thẩm rất xuất sắc…”

Thực ra Nhan Nhã Tịnh muốn nói, cháu trai của ông Thẩm xuất sắc như thế, một người mang theo hai đứa con chồng trước như cô, người ta nhất định không thèm nhìn đến.

Nhưng cô còn chưa nói hết lời, Thịnh Vân Hiên đã kích động ngắt lời cô, “Đúng vậy, đứa bé Thẩm Quyện đó thật không tồi đâu, tốt nghiệp loại giỏi của Đại học Harvard, nghe nói còn biết chơi đàn Piano, bây giờ lại tiếp quản Thẩm Thị, là một người trẻ tuổi tài cao a!”

“Vậy đúng là rất tốt.” Nhan Nhã Tịnh muốn tiếp tục nói cho hết câu, “Anh ấy tốt như vậy…” sao có thể nhìn trúng con! Cho nên chuyện xem mắt này, chúng ta trực tiếp đừng nghĩ tới nữa!

Thịnh Vân Hiên vẫn như trước không để Nhan Nhã Tịnh có cơ hội nói hết lời, bà nghe Nhan Nhã Tịnh khen Thẩm Quyện tốt, trong lòng cực kỳ vui.

“Nhã Tịnh, con cũng cảm thấy Thẩm Quyện rất tốt à? Con cảm thấy Thẩm Quyện tốt như vậy, có phải con có ý gì với thằng bé không? Mẹ nói nhỏ cho con biết, mấy ngày trước mẹ đem ảnh của con cho Thẩm Quyện xem, thằng bé còn nói vừa thấy đã yêu với con đó!”

Vừa thấy đã yêu…

Nhan Nhã Tịnh mới không tin đâu!

Kiểu công tử thế gia như Thâm Quyện, lại có chân tài thực học, chắc chắn là mắt cao hơn đầu, cô mới không tin nhân tài xuất sắc như vậy lại nhìn trúng người phụ nữa đã từng kết hôn sinh con như cô!

“Mẹ, con thấy con không xứng với cậu Thẩm, mẹ cũng đừng…”

Nhan Nhã Tịnh đang muốn tiếp tục nói cho hết câu, thì cảm thấy sau lưng giống như bị một lưỡi dao băng cạo xuống mấy lần.

Không cần nhìn Nhan Nhã Tịnh cũng biết, ánh mắt của anh Lưu lúc này nhất định đáng sợ như muốn ăn thịt người.

Cung Tư Mỹ thì lại ước gì Nhan Nhã Tịnh mau mau nên đôi nên cặp với người đàn ông khác, cô ta vội vàng hát đệm nói, “Nhan Nhã Tịnh, cô thật quá khiêm tốn rồi! Cô xinh đẹp như vậy, y thuật lại giỏi, làm gì có chuyện không xứng với cậu Thẩm chứ, chính là một đôi trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp!”

“Đúng đúng, đúng là lời này, trai tài gái sắc!” Thịnh Vân Hiên cười nhẹ nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, càng nhìn càng cảm thấy cô xinh đẹp, nghĩ đến đứa con trai mất sớm của mình, trong lòng bà tự nhiên đau đớn.

Nhưng con người ta luôn phải nhìn về phía trước, bà hy vọng người còn sống đều có thể càng ngày càng tốt.

Bà nghĩ, đứa con trai cưng của bà nhất định cũng hy vọng Nhan Nhã Tịnh có thể tìm được một chỗ dựa, chứ không phải bơ vơ không nơi nương tựa đến già.

“Nhã Tịnh, nếu Thẩm Quyện có ý với con, con cũng thích Thẩm Quyện, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, được không?”

Cô thích cậu Thẩm?

Cô khi nào thì thích cậu Thẩm rồi?

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên không biết nên nói gì với bà mẹ chồng bảo bối sống này của cô nữa, bởi vì cô phát hiện ra, dù cô có nói gì đi nữa, Thịnh Vân Hiên cũng có khả năng hiểu lái ý của cô sang một hướng khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.