Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời – Chương 1118



Chương 1118

Ngầu?

Ừ, coi như người phụ nữ này có mắt nhìn!

Nhưng mà, cô nói dáng vè ghen tuông của anh ngầu, chẳng lẽ dáng vẻ lúc không ghen của anh thì không ngầu ư?

Nghĩ như vậy, tầm mắt của Lưu Thiên Hàn lại trầm xuống, anh lạnh lùng ra lệnh nói, “Nhan Nhã Tịnh, không cho phép đi xem mắt với cậu Thẩm đó! Càng không cho phép thích cậu Thẩm đó!”

Nhan Nhã Tịnh hiểu rõ cái tính tình thối của Lưu Thiên Hàn hơn ai hết, lúc này đương nhiên cô sẽ không làm trái ý anh, cô gật đầu như giã tỏi, “Anh Hai, anh yên tâm, em sẽ không đi xem mắt với cậu Thẩm đó! Em càng sẽ không thích anh ta!”

“Anh Hai, trong lòng em chỉ có anh thôi, sao em có thể thích người khác được chứ!”

Lời của Nhan Nhã Tịnh rất được lòng Lưu Thiên Hàn, anh kiêu ngạo hừ một tiếng, sự sủng nịnh giữa mắt mi không làm sao che dấu được.

Nhan Nhã Tịnh thấy người nào đó đã được dỗ đến thuận lông, cô bèn được đằng chân lân đằng đầu, “Anh Hai, sau này anh có thể cười nhiều chút được không? Anh có biết không, lúc anh đen mặt thực sự rất doạ người! Giống như Hắc Sơn Lão Yêu ý!”

Hắc Sơn Lão Yêu…

Chân mày mới vừa giãn ra của Lưu Thiên Hàn thoắt cái lại chau lại, trong lòng người phụ nữ này, anh lại giống như cái đồ đáng ghét Hắc Sơn Lão Yêu đó?!

“Nhan Nhã Tịnh!”

Nhan Nhã Tịnh âm thầm le lưỡi, nói ra thì cô cũng thật đúng là vô tội mà, cô không phải chỉ là muốn anh cười nhiều một chút thôi sao, vậy mà anh cũng giận?!

“Anh Hai, anh coi anh lại đen mặt rồi kìa! Tính tình anh thối như vậy, động chút lại đen mặt, cẩn thận doạ cô gái nhỏ chạy mất, cả đời cũng không kiếm được vợ!”

Lần này, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn trực tiếp từ đen chuyển tím, ý của cô là, cô bị anh doạ chạy?!

Cô dám chạy!

Một khi anh đã nhận định cô, cô mà dám chạy anh sẽ đánh gãy chân cô, để cô khỏi chạy được nữa!

Lưu Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị đích thân ra tay, đánh gãy chân của cô gái nhỏ không biết tốt xấu nào đó, bàn tay nhỏ mềm mại của Nhan Nhã Tịnh đã nịnh nọt bưng lấy mặt anh.

Nhan Nhã Tịnh sinh ra ở miền bắc, nhưng giọng nói nghe lên lại có cảm giác giống như người miền nam, ấm áp, mềm mại, khiến người nghe mềm đến tận đáy lòng.

“Anh Hai, nhưng mà em sẽ không bị anh doạ chạy đâu, cả đời này em sẽ không rời khỏi anh! Cho nên, anh cũng không được phép thích cô gái nhỏ nào khác, cả đời này, anh chỉ được thích em!”

Âm thanh mềm mại lướt qua vành tai Lưu Thiên Hàn, chạm thẳng xuống đáy lòng anh, cơn giận trên người anh biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại tình cảm dịu dàng đuối chết người không đền mạng.

Anh không nói gì nữa, anh chỉ cúi xuống hôn lên môi Nhan Nhã Tịnh.

Đời đời kiếp kiếp đều không muốn buông ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.