Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 89: 89: Chương 87



Sau giờ cơm trưa, các hạng mục thi đấu của buổi chiều lục tục bắt đầu.
Đã qua thời điểm tinh thần lên cao nhất, nắng chiếu làm người ta mơ màng buồn ngủ, hầu hết học sinh đều ngồi tại chỗ của lớp mình, không hơi đâu chạy khắp nơi xem thi đấu.
Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt vừa ngồi xuống, Hàn Mộng lập tức quay lại nháy mắt: “Ái chà, hai anh đây đi đâu đấy? Biến mất một lúc lâu rồi thay cả áo là sao?”
Doãn Triệt: “Nóng, về ký túc xá tắm.”
Tưởng Nghiêu: “Tôi cũng thế.”
Hàn Mộng: “Tắm ch ung à?”
Tưởng Nghiêu chưa nói gì, Doãn Triệt đã híp mắt.
Hàn Mộng: “…!Xin lỗi tôi lắm mồm.”
“Biết là tốt.”
Hàn Mộng dè dặt quay lên, thở dài thườn thượt, quả nhiên không thể đùa với trùm trường.
Tưởng Nghiêu đưa cho cậu áo khoác trước đó mình đã lấy: “Mặc vào đi.”
Trên cổ Doãn Triệt có hai dấu răng mới, không rõ nhưng nhìn gần vẫn có thể thấy.
Rõ rành rành là một omega vừa bị đánh dấu.
Doãn Triệt mặc áo khoác, kéo khóa hết cỡ để che kín kẽ: “Thỏa mãn chưa?”
“Thỏa mãn, cực kỳ thỏa mãn.”
Cũng đã đánh dấu vĩnh viễn một nửa, hắn có thể không thỏa mãn sao.
Ánh mắt Doãn Triệt lại rơi trên đường chạy, bây giờ là hạng mục chạy cự ly ngắn 100m, tiếp theo là 1000m rồi.
Chỗ ngồi của lớp A1 gần nơi điểm danh, người qua lại nhiều, ban sáng luôn có học sinh đi ngang qua nhìn trộm hai anh bạn trùm trường và nam thần, sang chiều người nhìn trộm nhiều hơn, không chỉ nhìn trộm mà còn thì thầm to nhỏ.
“Anh Nghiêu!” Chương Khả vừa đến tiệm tạp hóa mua một túi to đồ ăn vặt, lo lắng không yên chạy về: “Anh Nghiêu, tôi nghe bác chủ tiệm tạp hóa nói sáng nay cậu đánh thằng Trình Hạo hả?”
Tưởng Nghiêu: “Sao cả bác chủ cũng biết vậy?”

Chương Khả: “Vì mọi người đều đang bàn tán đấy! Với lại tôi còn nghe nói giáo viên thể dục dẫn Trình Hạo đến phòng y tế rồi, sau đó thì gặp Trương giáo chủ, chắc sắp xử phạt cậu!”
“Phạt thì phạt, ai sợ ai.” Tưởng Nghiêu đứng dậy.
Doãn Triệt: “Cậu đi đâu?”
“Đi điểm danh.”
“Đi.”
Chương Khả ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi, hai đại ca này đúng là không sợ trời không sợ đất.

Khoan đã, bóng dáng vai kề vai này…!hình như…!thật sự hơi đẹp đôi là sao?
Bàn điểm danh đông học sinh lộn xộn, nhưng hai người vừa tới thì quần chúng tự động nhường một lối.
“Tẩn một thằng cặn bã thôi mà, đến nỗi sợ tôi một phép vậy không?” Tưởng Nghiêu khó hiểu.
Doãn Triệt lạnh lùng bước đi: “Cậu đừng đánh giá bản thân quá cao, người ta sợ tôi.”
Quan sát kỹ thấy đúng thật, sự dè chừng trong mắt những người này hầu hết đều dành cho thỏ con nhà hắn, thi thoảng mới có một hai người nhìn hắn.
Thể diện thua mất rồi…
Học sinh phụ trách điểm danh đang miệt mài làm việc, bỗng cảm thấy đám đông vốn ầm ĩ xung quanh trở nên yên tĩnh hẳn, ngẩng lên nhìn thì suýt ngã khỏi ghế.
Hai đại ca, một người mặt cười tươi, một người mặt lạnh tanh, bốn con mắt nhìn cậu ta chằm chằm.
Tưởng Nghiêu: “1000m bắt đầu đăng ký chưa bạn?”
Doãn Triệt: “Làm phiền nhanh một chút, bọn tôi đang vội.”
Tưởng Nghiêu: “Vội gì?”
Doãn Triệt: “Cẩm thận lát nữa Trương giáo chủ đến tóm cậu, thế là khỏi chạy.”
Bạn điểm danh gật đầu lia lịa: “Giải quyết cho hai anh ngay đây!”
Doãn Triệt chau mày: “Sao lại là anh?”

Bạn điểm danh: “Vậy thì…!bố?”
“…”
“Tự nhiên có thằng con, chuyến này không lỗ.” Tưởng Nghiêu cười nói.
May sao bạn phụ trách điểm danh tay chân nhanh nhẹn, Tưởng Nghiêu thuận lợi vào thi, Trương giáo chủ dẫn người đuổi đến đúng lúc Tưởng Nghiêu đặt chân lên đường chạy 1000m.

Ông ngó dáo dác, gặp ngay dáng người cao kều giữa đám đông, rảo bước đi sang nhưng bị cản giữa đường.
“Thưa thầy, có việc gì chờ cậu ấy chạy xong hẵng nói, được không ạ?” Doãn Triệt chắn trước mặt ông.
“Coi thường nội quy trường học thì thi thố cái gì! Huỷ bỏ tư cách!” Rất nhiều năm Trương giáo chủ chưa gặp vụ đánh nhau nào mà mới dạy dỗ xong đã lại tái phạm, đúng là không xem ông ra gì.
“Em thay mặt cậu ấy xin lỗi vì đã kích động, nhưng người sau lưng thầy cũng không hoàn toàn vô tội đâu.”
Trình Hạo trợn mắt: “Đàn anh, anh không thể vu oan cho em chỉ vì anh có quan hệ tốt với Tưởng Nghiêu được, khi ấy bao nhiêu người có mặt, em không hề làm gì mà?”
“Vậy sao?”
Trương giáo chủ: “Doãn Triệt, có gì em nói thẳng đi, đừng úp úp mở mở.”
Doãn Triệt ngẫm nghĩ: “Để nói sau đi ạ, bây giờ mong thầy cho Tưởng Nghiêu chạy xong được không thầy? Lớp em đã chỉ định cậu ấy giành giải nhất, nếu cậu ấy không thi sẽ ảnh hưởng danh dự của cả lớp.

Thầy không thể vì một mình cậu ấy phạm lỗi mà bắt cả lớp em trả giá đúng không?”
Nói chuyện rõ ràng mạch lạc, Trương giáo chủ nghẹn họng, suy nghĩ giây lát rồi phất tay: “Được, vậy thì cho em ấy chạy nốt.”
“Cảm ơn thầy.” Doãn Triệt liếc mặt Trình Hạo, chộp được vẻ không cam lòng thoáng qua.
Cách đó không xa, súng báo hiệu chạy 1000m vang lên.
Tưởng Nghiêu ở đường chạy số một – vị trí ít thuận lợi nhất, thế nhưng trong vòng ba giây sau tiếng súng, hắn vọt lên dẫn đầu như tên rời cung, học sinh đứng quanh đường chạy chỉ cảm thấy một cơn gió quét qua, sợi tóc bay bay.

“Vãi chưởng, mới đầu mà chạy nhanh vậy, về sau anh Nghiêu có gượng nổi không đây?” Chương Khả lo âu nói.
Hàn Mộng nhăn mày: “Chắc sẽ không đủ sức, mày xem, bây giờ cậu ấy đã kéo dãn được nửa võng, làm gì có ai vừa chạy đã mạnh thế?”
Trần Oánh Oánh: “Xin hai vận động viên chưa chắc giành được huy chương đồng chạy 200m thì đừng nghi ngờ ông vua mạnh nhất ok?”
Chương Khả: “Bọn tôi lo lắng hợp lý thôi!”
Doãn Triệt băng qua sân bóng giữa trời nắng to, nheo mắt nhìn alpha cao nhất chạy đầu tiên.
Nắng không chói mắt, nhưng Tưởng Nghiêu rất loá mắt.
Mỗi bước hắn chạy đều sải rất dài, áo phông bị gió thổi dính chặt lồ ng ngực, lưng áo phần phật như đang bay.
Doãn Triệt đứng bất động, chờ Tưởng Nghiêu chạy ngày càng gần và dần thấy rõ nét mặt hắn.

Hắn chạy không tốn một tẹo sức, thậm chí còn cười với cậu.
Thiếu niên như cơn bão, cuốn tầm mắt cậu không thể dứt ra.
Doãn Triệt không nhịn được cong khoé môi.
Đây là alpha của cậu.
“Alo alo.” Loa trên đài chủ tịch vang tiếng thử âm thanh, sau đó có người nói vào micro: “Đàn anh Doãn Triệt.”
Cậu học sinh thình lình nhảy lên bục làm Tiểu Tuyết ù ù cạc cạc, mất giây lát mới vội vàng cướp lại micro: “Bạn ơi, loa phát toàn trường, thầy cô ở văn phòng cũng có thể nghe thấy, bạn đừng làm bừa!”
“Tôi nói một câu thôi.” Trình Hạo nghiêng người tránh em, sau đó nhìn xuống sân.

Rất nhiều người bị thu hút sự chú ý ngóng sang bên này, cậu ta nhếch miệng cười nhạo, nói tiếp: “Đàn anh Doãn Triệt, làm omega của em được không?”
Học sinh khắp sân bóng nhất loạt ồ lên.
Chương Khả: “Gì cơ? Thằng kia nói nhảm gì đấy?”
Hàn Mộng: “Không biết, loè thiên hạ à?”
Quách Chí Hùng: “Chẳng bằng nó bảo tao làm alpha của nó chắc còn có người tin.”
Học sinh các lớp khác cũng đang bàn tán lời tỏ tình khó lòng tưởng tượng: “Cậu này kiến thức hạn hẹp quá phải không? Ngay cả trùm trường là beta cũng không biết mà đòi tỏ tình, Doãn Trạch, anh cậu bị coi là omega kìa ha ha ha.”
Bịch! Doãn Trạch đập chai nước, mặt cau có đen như đít nồi, sải bước đi đến đài chủ tịch: “Thằng ngu từ đâu chui ra.”

Bạn học vừa nói giật nảy mình: “…!Không phải chỉ nhầm thuộc tính thôi hả, đến nỗi đấy không…”
Tầm mắt Doãn Triệt vượt qua đám người, nhìn Trình Hạo từ xa.
Cậu ta mỉm cười nhảy xuống đài chủ tịch, bước qua đường chạy, đi đến chỗ cậu trước ánh mắt ngạc nhiên có mày mò có của mọi người.
Đồng thời ở bên phải, Tưởng Nghiêu gần chạy xong vòng thứ hai cũng xộc thẳng về phía cậu.
Cậu là giao điểm của hai đường nhìn, cũng có thể là điểm va chạm của hai quả bom.
Doãn Triệt nhìn Tưởng Nghiêu cách mình chỉ vài chục mét, dáng vẻ thong dong đã biến mất hoàn toàn.
Có thể thấy sự nôn nóng, phẫn nộ, thất thố, lưỡng lự trên khuôn mặt đẹp trai ấy, và hơn cả là năm chữ rõ mồn một trong đôi mắt hắn: “Cậu ấy là của tao.”
Cậu rất chắc chắn sau khi lưỡng lự, Tưởng Nghiêu sẽ lựa chọn bắt lấy cậu, tuyên bố quyền sở hữu của hắn trước mặt toàn thể mọi người.
Máu chiếm hữu của alpha có thể kiềm chế nhưng tuyệt đối không được xâm phạm.
Vì thế cậu quay đầu, đi về phía Trình Hạo.
Mặt Trình Hạo thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức lại nở nụ cười: “Đàn anh, anh đồng ý…”
Doãn Triệt chẳng buồn liếc cậu ta, đi thẳng đến trước đài chủ tịch, chống tay nhảy lên một cách gọn gàng.
“Dùng mic được không?”
Tiểu Tuyết đờ đẫn gật đầu.
Doãn Triệt cầm micro hít sâu một hơi, nhìn xuống đám đông lặng ngắt như tờ, nhìn tiếp Tưởng Nghiêu đã chạy đến đường chạy trước đài chủ tịch, cuối cùng nhìn bầu trời bao la.
Đại hội thể thao năm ngoái trời cũng xanh như hôm nay, mây cũng chậm rãi tụ lại như thế này.
Khi ấy cậu nhoài trên lưng Tưởng Nghiêu, không thể thốt ra câu ấy, trơ mắt nhìn hai đám mây giao nhau rồi tách lìa.
Cậu không muốn bỏ lỡ lần thứ hai.
Doãn Triệt nắm chặt micro, mở lời, giọng nói thông qua loa vang khắp khuôn viên trường:
“Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
“Alpha của tôi, chỉ có thể là cậu ấy.”
“Tưởng Nghiêu lớp 12A1, giật giải nhất, sau đó…!đến nhận phần thưởng của cậu.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.