Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 60: Chương 60



Cuối cùng A1 thắng sát nút A3 với cách biệt ba điểm, giành hạng nhất giải bóng rổ trường Trung học số 1 khối 11.
Vinh quang đã có, nhưng sau trận đấu, chủ đề được thảo luận nhiều nhất trên diễn đàn không phải ai thắng ai thua, mà là sự việc nhỏ xảy ra lúc gần cuối trận.
Bạch Ngữ Vi ngã vào lòng Tưởng Nghiêu thì từ từ tỉnh lại, nhìn dáng vẻ không có gì đáng ngại, nhưng Tưởng Nghiêu không biết làm sao mà ôm rịt eo em không buông.
Ôm mãi đến khi Doãn Trạch xông tới túm cổ áo hắn, gỡ hắn ra: “Anh làm gì đấy!? Ôm ai hả!?”
“Tôi giúp bạn học không được chắc?” Tưởng Nghiêu thờ ơ hỏi lại.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
May thay bấy giờ giáo viên thể dục chạy sang hòa giải, cho hai người trở lại sân tiếp tục trận đấu, Bạch Ngữ Vi thì được bạn học dìu đến phòng y tế.
Có học sinh mang máy ảnh tới sân, quay lại toàn bộ sự việc đăng lên diễn đàn, nhanh chóng tạo thành chủ đề bàn luận sôi nổi, học sinh trường khác cũng vào hóng, lượt xem lên đến mấy nghìn.
Không ai để ý trên sân có một người đứng im từ đầu đến cuối, chân không nhúc nhích.
Buổi chiều tan học về nhà.
Tài xế ngồi ghế trước lái xe, Doãn Triệt ngồi ghế sau đọc tin nhắn trong nhóm lớp.
Chu Hạo Lượng: [Tôi soát khắp diễn đàn mà không đứa nào nhắc tên tôi, tôi còn dùng cả công cụ tìm kiếm, huhuhu…]
Quách Chí Hùng: [Người anh em đừng buồn, bạn gái tôi cũng đang tám về anh Nghiêu kia kìa.]
Chương Khả: [Vậy là anh Nghiêu thành đôi với Bạch Ngữ Vi thật hả? Tao tưởng hai người đấy xong lâu rồi, hóa ra lén lút qua lại à!]
Hàn Mộng: [Mày bịa đặt vớ vẩn, chỉ tình cờ thôi, đừng nghĩ nhiều.]
Trần Oánh Oánh: [Tôi cảm thấy không phải Chương Khả nghĩ nhiều, chuyện này thật sự rất kỳ lạ mà, nhạy cảm với pheromone đến đâu chăng nữa cũng không tới nỗi ngất xỉu chứ? Bạn ấy bị sao ta?]
Dương Diệc Lạc: [Ừm thì…!Tiết sinh từng học, nếu một omega tiếp xúc càng nhiều với một alpha thì sẽ càng nhạy cảm với pheromone của alpha đó hơn.

Sau khi đánh dấu, về cơ bản chỉ có thể ngửi được pheromone của alpha đó.]
Lúc này, góc trên bên trái màn hình nhảy ra tin nhắn mới.
Doãn Triệt mở ra xem, trông thấy dòng chữ Tưởng Nghiêu gửi cho mình: [Xin lỗi cậu một lần nữa.]
Tiết sinh hoạt câu lạc bộ hôm nay, Tưởng Nghiêu đã xin lỗi cậu rồi.
“Chắc là đợt trước theo đuổi bạn ấy từng tiếp xúc, cho nên hôm nay khiến bạn ấy bị ảnh hưởng, làm tôi cũng ảnh hưởng theo, nhất thời không kiểm soát được mới…!không kịp rút tay lại.

Tôi xin lỗi.”
Tưởng Nghiêu xin lỗi rất chân thành, nét mặt cũng đầy hổ thẹn, không có chỗ chê trách.
Doãn Triệt nhìn hắn một chốc, nói: “Cậu cũng không cố tình, xin lỗi làm gì.”
Bản năng s1nh lý, đâu dễ chống lại sự thu hút giữa alpha và omega khắc sâu trong gen.

Nhưng bây giờ đọc tin nhắn của Tưởng Nghiêu, Doãn Triệt lại thấy rất phiền.

Cậu ngẫm nghĩ, trả lời: [Xin lỗi quái gì, đã nói không cần.]
Cậu không muốn nhắc lại chuyện này một chút nào.
“Người yêu anh nhắn tin?” Doãn Trạch ngồi bên cạnh, cất tiếng thờ ơ: “Khuyên anh nhé, anh ta nói thế nào cũng đừng tin, cái đồ đểu ấy.”
Doãn Triệt không thể không đối diện với chuyện này một lần nữa: “Cậu ấy rất tốt, lần này chỉ là ngoài ý muốn.”
“Anh ta tốt với anh không mâu thuẫn với việc anh ta là đồ đểu.” Doãn Trạch dựa cửa kính xe, liếc mắt: “Anh, có những lời rất khó nghe nhưng tôi không thể không nói.

Nếu anh ta muốn gạt anh thì thật sự quá dễ, dù bắt cá hai tay anh cũng không phát hiện, vì anh không ngửi được pheromone của người khác trên người anh ta.”
Doãn Triệt muốn nói “cậu ấy sẽ không gạt anh”, nhưng mở miệng lại không thốt nổi thành lời.
Tối qua Tưởng Nghiêu mới gạt cậu xong.
Tuy không có ý xấu, nhưng đấy là lần đầu cậu biết hóa ra Tưởng Nghiêu cũng sẽ gạt cậu.
Lần này đúng lúc bị cậu phát hiện, vậy trước đây thì sao? Có còn lần nào mà cậu không phát hiện ra không?
“Hơn nữa alpha như anh ta sao phải yêu đương với beta…!như anh? Anh thấy tôi qua lại với beta bao giờ chưa?” Doãn Trạch hỏi.
Doãn Triệt lắc đầu: “Cậu ấy không cần thiết gạt anh chuyện này, như em nói đấy, anh là beta không có pheromone, cậu ấy gạt anh làm gì?”
“Tìm kiếm cảm giác mới mẻ đó.” Doãn Trạch lạnh nhạt: “Chơi chán omega rồi, cảm thấy kiểu của anh rất mới mẻ, nhưng ở bên lâu lại cảm thấy anh chỉ có thế, omega vẫn tốt hơn.

Tôi hiểu alpha hơn anh, khuyên anh đừng xem trọng lời ngon tiếng ngọt của anh ta, theo trực giác của tôi, chẳng mấy mà anh ta không coi anh ra gì đâu.”
Doãn Triệt không muốn nói chuyện này nữa, mỉm cười: “A Trạch, hiếm khi em quan tâm anh.”
Doãn Trạch nhìn bộ dạng không sao cả của cậu thì bực mình: “Không tin thì dẹp, đến lúc bị đá đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
Sau bữa tối, cậu về phòng làm bài tập, Tưởng Nghiêu gọi video như thường lệ, câu đầu tiên lại là: “Xin lỗi cậu, Triệt Triệt.”
Doãn Triệt nghe riết sắp phát chán: “Đã nói không cần…”
“Tôi đi tiêm chất ức chế rồi.”
“…!Sao cơ?”
“Tôi nói tôi đi tiêm chất ức chế rồi.” Tưởng Nghiêu nom bộ rất vui, cười tươi rói: “Vừa từ bệnh viện về, tiêm loại vĩnh viễn lần trước nói ấy.

Sau này cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không bị pheromone omega ảnh hưởng nữa.”
Doãn Triệt ngẩn ngơ rất lâu mới chạm chạp lên tiếng: “À…!Rất tốt.”

Tốt con khỉ.
Tưởng Nghiêu đã từ bỏ thứ tượng trưng cho alpha của mình, nhưng cậu đang lại nghĩ tốt quá rồi, Tưởng Nghiêu sẽ không còn bị omega khác hấp dẫn.
Rõ ràng rất ích kỷ, nhưng cậu không kìm được mà cười thầm, ích kỷ cùng cực.
“Thật sự mãi mãi không có pheromone nữa sao?” Áy náy và tội lỗi thúc giục cậu hỏi.
“Không phải không có, là giấu đi thôi.

Chỉ cần không nảy sinh quan hệ với omega dẫn đến pheromone bùng nổ thì sẽ không mất hiệu quả.” Tưởng Nghiêu nửa đùa nửa nghiêm túc: “Người yêu tôi là beta, cho nên đồng nghĩa với có hiệu quả vĩnh viễn.”
Vậy còn may, vẫn cứu được.

Doãn Triệt nghĩ thầm.
Tưởng Nghiêu nói tiếp: “À đúng, tôi đến bệnh viện tiêm, tiện đường đi thăm trưởng câu lạc bộ.”
“Ừ, anh ấy sao rồi?”
“Khỏe lắm, anh ấy hỏi sao không thấy cậu, tôi bảo cậu tan học một cái là chạy theo em trai rồi.” Tưởng Nghiêu cười nói: “Sao dạo này tuần nào cậu cũng về nhà? Tôi cảm thấy địa vị của người bạn trai tôi đây càng ngày càng thấp, dù thế nào cũng không quan trọng bằng em cậu.”
“Liên quan gì đến địa vị? Tôi có ở lại trường thì cậu cũng về.”
“Ai nói, lần sau tôi cũng ở lại, sang phòng người yêu cậu ngủ đi.”
“Cậu nói đấy.” Doãn Triệt nhếch môi: “Giỏi thì đến lúc ấy chụp ảnh chung, gửi vào nhóm lớp.”
Tưởng Nghiêu cười khì sờ mũi, bộ dạng hơi xấu hổ: “Thế thì không cần đâu, sợ dọa tụi kia mất.”
“Tôi nói thật, khi nào có thể để tụi nó đừng đoán già đoán non người yêu tin đồn của cậu trong nhóm lớp?”
“Cậu ghen à?”
“Cậu cảm thấy sao?”
“Tôi cảm thấy thỏ con cuống rồi.” Tưởng Nghiêu cười dịu dàng, hỏi khẽ: “Sao tự nhiên muốn công khai? Có phải chuyện ban ngày k1ch thích cậu không? Tôi thật sự sẽ không phạm sai lầm nữa, tôi cam đoan.”
Không chỉ mỗi chuyện ban này mà còn vì áy náy, Tưởng Nghiêu hy sinh cho cậu nhiều như vậy, nhưng cậu đáp lại có phần quá ít.
“Trước đây đã nói rồi mà, chờ hết rắc rối thì công khai, hay cậu không muốn công khai?”
“Sao lại không muốn chứ.

Vậy được, cuối tuần sau cậu đừng về, sang phòng tôi ngủ, tôi chụp ảnh chung gửi vào nhóm lớp, dám không?”

“Có gì không dám?”
“Chốt kèo nhé.”
Cúp máy, không còn lòng dạ làm bài tập, Doãn Triệt nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mở điện thoại gửi tin nhắn:
“Bác sĩ Phùng, tăng mức trị liệu đi ạ.”
*
Cuối tháng năm, nhiệt độ dần chạm ngưỡng đầu hè.
Rất nhiều bạn nữ đã đổi quần dài đồng phục sang chân váy quy định của Trung học số 1.

Có bạn thích đẹp còn lén sửa eo váy nhỏ lại rồi kéo cao lên, cố sức khoe chân dài của mình, nhưng cũng không thể khoe nhiều quá, tránh cho Trương giáo chủ để mắt.
Tiết thể dục vẫn thay về quần dài, phiền phức nhưng không cự được tâm hồn yêu cái đẹp.
Giờ ra chơi, con trai đứng ngoài hành lang lớp học cũng ngày càng nhiều, bề ngoài thì cười nói toe toét song thực tế đều đang ngắm chân con gái, ngắm xong lại thấy ngượng, tiếp tục giả đò chí chóe nhau.
Trần Oánh Oánh lấy nước đi về, thấy ba alpha lớp mình đứng trên hành lang: “Ê ê, ba đứa bây làm gì đấy? Quách Chí Hùng, ông có bạn gái rồi cơ mà? Đừng liếc linh tinh, cẩn thận tôi mách bạn gái ông.”
“Lớp trưởng ơi oan uổng! Tôi đang chia tiền thưởng giải bóng rổ với tụi nó mà.” Quách Chí Hùng phân phát hai tờ mười tệ cho hai đứa kia rồi mau chóng chạy về lớp, mắt không nhìn ngang ngó dọc: “Lớp trưởng bà nhất định đừng nói với bạn gái tôi!”
“Biết rồi!” Trần Oánh Oánh tiếp tục tra hỏi hai đứa còn lại: “Còn hai bây ra đây làm gì?”
Hàn Mộng: “Đừng hỏi tôi, tôi chỉ ra đứng cho thoáng, thèm vào đi ngắm gái, chân các bạn ấy sao dài bằng chân tôi? Có gì đáng ngắm, chẳng bằng tôi tự ngắm mình.”
Logic kỳ quái nhưng không thể phản bác, Trần Oánh Oánh hạn hán lời, đành hỏi đứa cuối cùng: “Tưởng Nghiêu, cậu có người yêu chưa?”
Em không chắc Tưởng Nghiêu có hẹn hò với Bạch Ngữ Vi thật không, cuối tuần Chương Khả gắn thẻ hắn trong nhóm lớp mấy lần, mong hắn ngoi lên giải đáp thắc mắc, song Tưởng Nghiêu đều không trả lời.
Hàn Mộng nhìn hắn chằm chằm: “Nghĩ kỹ hẵng trả lời, I am watching you.”
Tưởng Nghiêu lại rất thành khẩn: “Có chứ, hôm nào nói cho các cậu là ai.”
Trần Oánh Oánh đã nắm được đại khái: “Thế mà cậu còn ngắm gái?”
“Tôi ngắm gái đâu, tôi đang ngắm bạn cùng bàn của tôi.” Tưởng Nghiêu cười: “Trong tiết ngắm mãi góc bên trái, hết tiết muốn ngắm góc bên phải, ừm, quả nhiên nhìn thế nào cũng đẹp.”
Doãn Triệt ngồi gần cửa sổ phía hành lang ngẩng đầu, mặt mày hờ hững: “Cút.” Nói xong tiếp tục bò ra ngủ.
Hàn Mộng: “Thấy tình anh em của các cậu sâu đậm là tôi yên tâm rồi.”
Trần Oánh Oánh: “…!Tự nhiên chẳng biết hai đứa bây ai dấm dớ hơn.”
Chẳng mấy mà chuông reo, hành lang lập tức vắng bóng người.
Tiết này học Văn, đáng lẽ phải học thuộc thơ cổ, song Ngô Quốc Chung vừa vào lớp đã phất tay vui vẻ: “Giải bóng rổ lớp mình từ hạng nhất đếm ngược thành hạng nhất đếm xuôi, vất vả rất nhiều, để khuyến khích các em, hôm nay thầy không kiểm tra học thuộc!”
Dưới bục giảng rần rần ngay tắp lự, Chương Khả tung hô: “Thầy Ngô quá đẹp trai! Em yêu thầy moa moa!!”
“Ầy, nghiêm túc, nghiêm túc.” Lão Ngô giả vờ ho mấy tiếng, vẫn không nhịn được cười: “Xem các em vui chưa kìa, cũng có phải không kiểm tra đâu, lùi một ngày thôi mà.”
“Chết muộn một ngày cũng tốt ạ!” Có đứa hét to làm cả lớp đồng loạt cười vang.
Tưởng Nghiêu để ý thấy bạn cùng bàn của mình khẽ cựa người: “Đừng ngủ nữa bé thỏ lười, vào lớp rồi.”
Doãn Triệt chậm rãi ngóc đầu dậy, tóc trước trán bị đè rối tung, trông hơi ngu ngơ.
Tưởng Nghiêu gảy tóc cậu: “Sao hôm nay buồn ngủ thế? Không có tinh thần à?”
“Hôm qua ngủ không ngon.” Cậu gạt tay Tưởng Nghiêu.

Nhưng Tưởng Nghiêu được đà tóm tay cậu, kéo xuống dưới gầm bàn, nắm chặt.
“Tối nay sang ngủ được không?” Tưởng Nghiêu nói nhỏ: “Chắc chắn cho cậu ngủ ngon.”
“Lại còn ngủ ngon.” Doãn Triệt rút tay mình về: “E là chẳng cho tôi ngủ.”
Cậu không cắn câu đâu.
Thế nhưng đến thứ sáu không thể không cắn câu, ai bảo tự cậu đưa ra cam kết.
Tan học, học sinh nội trú lục tục về nhà, Chương Khả kéo vali ra khỏi phòng, bắt gặp Tưởng Nghiêu hai tay trống trơn thì ngờ vực: “Anh Nghiêu không về à?”
“Ừ, tuần này nhà không có ai, tôi không về nữa.”
Tưởng Nghiêu mỉm cười vẫy tay tạm biệt cậu ta, xoay người mở cửa phòng bên cạnh: “Triệt Triệt, mang gối sang chỗ tôi ngủ…”
Doãn Trạch và hắn bốn mắt nhìn nhau: “Sang chỗ anh? Này anh, tuần này anh không về nhà là vì anh ta? Hai anh đã tiến triển đến bước ấy rồi?”
Doãn Triệt nhức đầu: “Chỉ ở cùng phòng thôi, không làm gì hết.”
“Anh có thể đảm bảo anh ta không làm gì không? Anh ta là alpha, anh là…!Sao anh lại tùy tiện thế hả?”
Tưởng Nghiêu: “Cậu ấy là người yêu tôi, ở cùng nhau rất bình thường không phải à?”
“Bình thường cái cứt, anh tôi chưa thành niên!”
Tưởng Nghiêu không hề để ý: “Còn mấy ngày nữa đâu.”
Doãn Triệt ngẩn người.
Doãn Trạch không tài nào chịu nổi: “Anh! Ra đây với tôi!”
“Tôi đi tí rồi về, cậu mang gối sang trước đi, ngoan.” Tưởng Nghiêu nháy mắt.
Doãn Triệt vẫn hơi đơ.

Còn mấy ngày nữa đâu…!là ý gì?
Hình như dạo này Tưởng Nghiêu ngày càng mất kiên nhẫn.
Doãn Trạch cáu tiết đi lên tầng sáu trên cùng, nhấc chân đạp cửa sân thượng ký túc xá, dọa đôi chim cu đang anh anh em em giật nảy mình.
“Ngại quá, trưng dụng chỗ này một lúc.”
“À à à bọn tôi phắn ngay đây…”
Tưởng Nghiêu lướt qua đôi chim cu, đóng cửa lại: “Làm gì hả em trai, nổi giận đùng đùng thế.”
Lồ ng ngực Doãn Trạch phập phồng tức tối, cố gắng giữ bình tĩnh: “Lần trước anh đến bệnh viện, bác sĩ Phùng nói thế nào?”
“Lần nào?”
“Đừng giả ngu! Lần trước anh nghi ngờ anh tôi là…!omega, anh nói hôm sau đi bệnh viện làm rõ rồi không nói gì nữa, rốt cuộc kết quả ra sao?” Doãn Trạch ghim chặt nét mặt hắn.
Sân thượng lộng gió, nụ cười của Tưởng Nghiêu cũng bị gió thổi nhạt đi: “À, đúng, tôi hỏi rõ rồi.”
“Rồi sao? Rốt cuộc có phải anh ấy là omega không?”
“Là…!tôi nhầm.” Tưởng Nghiêu nói chậm rãi: “Anh cậu, không phải omega.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.