Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 87: 87: Chương 85



Vài ba ngày sau, sức nóng của bài đăng tạm thời lắng xuống.
Bởi vì đại hội thể thao mỗi năm một lần lại đến.
Là một trong số ít những hoạt động lớp 12 có thể tham gia, tụi học sinh cực kỳ tích cực, trước đây lớp phó thể dục phải gào thét xin xỏ khắp nơi mới có người đồng ý đăng ký, thì nay vừa hay tin tức đã có mấy người chủ động điền tên.
Dù sao cũng là lần cuối rồi, còn không để lại chút kỷ niệm thì thanh xuân kết thúc mất.
Quách Chí Hùng nhìn danh sách đăng ký điền gần kín, cảm động rưng rưng nước mắt: “Không dễ dàng mà, con trai A1 chúng mình cuối cùng cũng phấn đấu được một lần, còn ai muốn đăng ký không? Thắng thua không quan trọng, quan trọng là tham gia!”
Hàn Mộng: “Tao muốn thử thách 1000m một lần nữa.”
Quách Chí Hùng: “Mày cút.”
Tưởng Nghiêu bị đùn cho hạng mục chạy 1000m như lẽ dĩ nhiên, hơn nữa còn được đặt kỳ vọng rất cao, không giành hạng nhất thì chạy xong đừng hòng yên.
Lần này Doãn Triệt không bị bắt tham qua hạng mục quá sức, chọn bừa một môn gập bụng.
Quách Chí Hùng vẫn nhớ kỳ trước cậu chống đẩy dập mũi chảy máu, dè dặt hỏi: “Anh Triệt, cậu không sao thật chứ? Không được chúng mình vẫn còn ứng viên khác.”
Doãn Triệt ký tên một cách phóng khoáng lưu loát, ngước đôi mắt ác liệt.
“…!Anh làm được! Anh làm được! Nhất định anh có thể diệt gọn tất cả giành lấy ngôi đầu!”
Doãn Triệt khẽ gật đầu đi về chỗ, anh bạn cùng bàn mồm miệng ngứa đòn nào đó nói: “Cậu đăng ký gập bụng á? Sức eo được không vậy.”
“Tôi không được, chẳng lẽ cậu được?”
“Tất nhiên, tôi đường đường là alpha, sức eo…” Tưởng Nghiêu bỗng dưng ngắc ngứ.
Doãn Triệt nhướng mày tỏ ý hắn tiếp tục.
“…!Dù sao chắc chắn cũng được hơn cậu.” Tưởng Nghiêu che nửa khuôn mặt, vành tai hơi đỏ: “Không thì sau này làm sao có thể làm bạn trai cậu.”
Doãn Triệt mất mấy giây để hiểu, chậm rãi nheo mắt.
Quách Chí Hùng đang chiêu mộ bạn học tham gia hạng mục cuối cùng, tự nhiên nghe thấy bàn cuối có tiếng ghế đổ cực to.
Học sinh A1 ngoái lại nhìn, sau đó chẳng lấy làm lạ quay đầu đi, tiếp tục buôn chuyện của mình.
Nội cái tính tốt suốt ngày ăn đạp không đánh trả của Tưởng Nghiêu, vô duyên vô cớ đánh người ta mới là lạ.
Thứ sáu, đại hội thể thao đến đúng hẹn.
“Các em học sinh thân mến, trong tiết trời mùa thu trong xanh mát mẻ, ánh nắng chan hoà, chúng ta chào đón đại hội thể thao trường Trung học số 1 lần thứ bảy mươi…”
Trương giáo chủ hăng hái phát biểu diễn văn trên đài chủ tịch, học sinh ngồi dưới sân bóng đầu đội nắng gắt, phe phẩy quạt thiu thiu buồn ngủ.
Trần Oánh Oánh cởi áo khoác che chung với Dương Diệc Lạc, nhưng áo đồng phục của em nhỏ, hai người che hơi chật.

Hàn Mộng thấy thế bèn cởi áo khoác của mình đưa cho em: “Này, cầm đi.”
“Cảm ơn…!Sao có mùi nước hoa?”
“Vừa xịt đấy, làm sao, lại muốn nói tôi ái à, chê thì trả đây.”
“Ai nói ông ái.” Trần Oánh Oánh đưa áo khoác của mình cho Dương Diệc Lạc, giơ áo đồng phục rộng rãi của Hàn Mộng lên: “Ông muốn che không?”
Hàn Mộng được thương mà sợ: “Muốn muốn muốn, nắng chết tôi rồi.”
Tưởng Nghiêu nhìn hai bóng lưng kề nhau đằng trước, nghĩ ra một ý, nhấc tay kéo khoá áo của mình.
…!Quên mất mình không mặc áo khoác.
Hắn quay sang ngó áo khoác trên người Doãn Triệt, khoá vẫn kéo cao tít che kín cổ, chỉ hở khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng.
“Triệt Triệt.”
Doãn Triệt khó hiểu nhìn hắn.
“Người ta nóng lắm, cậu cởi áo cho người ta che đi.”
“…”
Hàn Mộng ngồi trước ngoảnh lại: “Đù, ông có thấy dẹo không?”
Trần Oánh Oánh: “Không ngờ cậu cũng thế này.”
Dương Diệc Lạc: “Sợ hãi…”
Tưởng Nghiêu: “Không liên quan đến các cậu, tôi hỏi bạn cùng bàn của tôi.”
Tuy Doãn Triệt nhìn hắn như nhìn đồ ngốc, song vẫn cởi áo khoác ném cho hắn: “Đi ra ngoài đừng nói là bạn cùng bàn của tôi.”
Tưởng Nghiêu thấy bên trong cậu mặc áo phông, cởi áo khoác thì vết sẹo trên cổ rất rõ ràng, thế là lại đẩy trả: “Thôi, cậu mặc đi.”
“Tôi đi điểm danh.” Thi gập bụng bắt đầu sau mười phút nữa, Doãn Triệt cầm chai nước đi đến chỗ điểm danh.
“Tôi đi với cậu.”
“Đừng, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
Tưởng Nghiêu đành tủi thân ở nguyên tại chỗ.
Quách Chí Hùng chạy xong 200m giật được hạng hai, về lớp đặt mông xuống ghế tu nước ừng ực.
Tưởng Nghiêu: “Khá đấy Gấu, phát huy hơn hẳn bình thường.”
Quách Chí Hùng cười khì: “Bạn gái tôi ở trên kia xem kìa.”

Hôm nay Tiểu Tuyết là phát thanh viên, ngồi trên đài chủ tịch đọc bài khích lệ các lớp tự viết.

Vừa nãy bạn trai em thi đấu, em đã hô “cố lên” tiếp thêm sức mạnh tình yêu từ thuở hồng hoang cho Quách Chí Hùng.
Tưởng Nghiêu trêu chọc đôi câu, bỗng nhiên nghe thấy Tiểu Tuyết cất giọng ngọt ngào đọc bài khích lệ tiếp theo:
“Lời chúc sau đây dành tặng bạn Doãn Triệt lớp 12A1: Vẻ đáng yêu của anh khiến em khó lòng quên được, mùi hương của anh khiến em ngày đêm nhớ nhung…!Mm…!Chúc anh đạt được thành tích tốt! Cố lên!”
Tiểu Tuyết lén nhìn giáo viên bên cạnh, quyết đoán cắt xén nội dung quá lộ liễu ở phần sau, đổi bài khác đọc.
“Cậu viết?” Doãn Triệt hỏi người trước mặt.
Trình Hạo nhoẻn miệng cười, cậu ta khá ưa nhìn, nhưng ánh mắt lúc nào cũng u ám, làm người khác không sao thích nổi.
“Vâng, em viết đấy, để đàn anh nhớ được em.”
“Tôi nhớ cậu rồi.” Doãn Triệt nằm lên đệm, tay gối sau đầu, một bạn học đè chân giúp như các vận động viên dự thi khác.
Cậu được phân trúng Trình Hạo.
“Thật thà chút đi, nếu không đừng trách tôi đánh cậu.”
Trình Hạo vẫn cười toe toét, đầu gối cố định bàn chân cậu, hai tay giữ chặt cẳng chân cậu: “Được đàn anh đánh là vinh hạnh của em.”
Thằng này bị hâm.
Doãn Triệt mặc kệ cậu ta, đoán chừng trước bao nhiêu người cậu ta cũng không dám làm gì mình.
Giáo viên tuýt còi bắt đầu cuộc thi, so trong vòng một phút ai gập được nhiều hơn.
Doãn Triệt không để ý nhiều, chỉ tập trung gập bụng, cố hết sức phớt lờ đứa đang lảm nhảm trước mặt.
“Da anh trắng quá, như sữa ấy.”
“Sợi dây đỏ trên chân anh đẹp thật, ai đeo cho đấy ạ?”
“Đàn anh, hình như trên người anh có mùi của alpha, anh bị người khác đánh dấu rồi sao?”
Mặt Trình Hạo càng lúc càng gần, lúc Doãn Triệt ngồi dậy chỉ cách chóp mũi cậu ta tầm bốn, năm xăng ti mét.
Mùi alpha xa lạ.
Doãn Triệt chau mày, quay mặt đi: “Cút xa ra.”
“Không được đâu, em phải giữ chân cho đàn anh nữa.” Trình Hạo nhìn xuống chỗ vết sẹo của cậu: “Đàn anh ơi, vết sẹo này từ đâu ra vậy?”

Doãn Triệt không trả lời cậu ta mà tiếp tục gập bụng, nhưng mỗi lần ngồi lên lại cảm thấy mặt Trình Hạo gần cổ mình hơn một xăng ti mét.
Còn mười giây nữa sẽ hết một phút.
Nhịn tiếp vậy, thi xong rồi đánh.

Doãn Triệt ngả xuống tấm đệm rồi nhanh chóng ngồi dậy, lại dựa sát con người có nụ cười kỳ dị ấy…
Cậu bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ cổ lên da đầu.
Môi Trình Hạo chạm lên vết sẹo của cậu.
“Chỗ này là tuyến thể của anh nhỉ?”
Giọng nói như ma quỷ vang bên tai cùng nét cười tàn nhẫn: “Em cắn xuống có rách được không?”
Doãn Triệt chậm chạp quay đầu một cách cứng nhắc, đối diện ánh mắt cậu ta.
Đen kịt, hung ác nham hiểm, sự quen thuộc lạ lùng.
Trình Hạo rất giống một người, nhưng cậu không nhớ ra là ai.
Giáo viên thổi còi, một phút kết thúc.
Thần kinh căng thẳng của Doãn Triệt thả lỏng, pheromone của alpha xa lạ nhanh chóng rút đi như thủy triều.
Không phải vì Trình Hạo tự thu về mà là bởi một alpha khác mạnh hơn ép cậu ta không thể không lui lại.
Trước ánh mắt kinh ngạc của thầy cô và học sinh xung quanh, Tưởng Nghiêu túm cổ áo lôi Trình Hạo đứng dậy, đấm mạnh lên mặt cậu ta.
Trình Hạo ngã phịch xuống đất, lấy tay bưng mặt, máu mũi đỏ tươi sền sệt chảy qua kẽ ngón tay.
“Chán sống đúng không?” Tưởng Nghiêu lại xông đến: “Tao nói được làm được, bây giờ tao cho mày tàn ngay.”
Mấy bạn nữ xung quanh sợ hãi la hét, bấy giờ giáo viên thể dục mới hoàn hồn, lạnh lùng quát: “Em kia dừng tay! Không được đánh nhau!”
Doãn Triệt cũng đứng lên kéo hắn: “Cậu đừng kích động.”
Tưởng Nghiêu thu lại sự ác liệt: “Cậu kệ đi, hôm nay không đánh chết nó tôi không phải…”
“Anh không phải cái gì?” Trình Hạo che mũi chảy máu, nhìn lom lom hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Em theo đuổi đàn anh mắc mớ gì đến anh không, anh là gì của anh ấy?”
Tưởng Nghiêu siết chặt nắm đấm, im lặng nhìn lại.
“Hay anh chỉ đơn thuần có khuynh hướng bạo lực, thích đánh người?” Trình Hạo tự đứng dậy, mặt đầy máu, đi tập tễnh tới trước mặt Tưởng Nghiêu: “Em không mạnh bằng anh, nhưng bất kể anh đánh em bao nhiêu lần, em cũng sẽ không xin xỏ một alpha ỷ mạnh hiếp yếu như anh tha cho mình đâu!”
“Mẹ nó mày…” Tưởng Nghiêu vung tay toan đấm cậu ta, mấy học sinh vây xem vội vàng kéo Trình Hạo lại.
“Tưởng Nghiêu, sao anh có thể bắt nạt bạn học? Quá quắt lắm rồi.”
“Thật sự không ngờ cậu là loại người này.”
“Người ta chẳng động chạm gì đến cậu, cậu ngứa mắt người ta là đòi đánh sao?”
“Xin lỗi đi, nếu không bọn tôi gọi giáo viên.”

Trình Hạo lắc đầu: “Không cần, lần trước anh ấy giả vờ xin lỗi trước mặt thầy giáo, ra khỏi văn phòng thì đe dọa tôi.”
“Sao lại như thế…” Tình thần chính nghĩa của tụi học sinh được khơi lên, nhao nhao chĩa mũi dùi vào Tưởng Nghiêu: “Cậu đợi bị xử phạt đi, đừng tưởng làm nam thần là hay ho.”
“Ai thèm làm? Dù sao cũng bị xử phạt, tưởng tôi sợ chắc?”
Doãn Triệt thấy hắn lại muốn đánh bèn hành động trước, ôm cánh tay hắn cưỡng ép kéo đi, về thẳng ký túc xá.
Hầu hết học sinh ở đây đều ra sân bóng nên tòa nhà ký túc xá không có mấy ai, đóng cửa một cái là trong phòng chỉ còn lại hai người, Tưởng Nghiêu bùng nổ rốt ráo:
“Mùi trên người cậu là của ai?! Của thằng chó kia?”
Doãn Triệt bị hắn đè lên ván cửa, chờ hắn gào xong mới bình tĩnh trả lời: “Không cẩn thận dính phải.”
“Sao lại dính? Không phải tôi kêu cậu cách xa nó ra à? Để nó tiếp cận làm gì?”
“Cậu ta cố tình đến gần, tôi có cách nào được.”
“Có đầy cách! Ví dụ như từ chối nó, đẩy nó ra, nói cậu không thích nó, cậu thích tôi, nói cậu có người yêu rồi, nói cậu…” Giọng Tưởng Nghiêu nhỏ dần, lửa giận trong mắt tắt ngúm từng chút một, mất đi ánh sáng: “…!Xin lỗi cậu, quên tôi mất.”
“Quên mất gì?”
“Quên mất bọn mình chưa quay lại…!Cậu không phải người yêu tôi, tôi không là gì cả.

Cậu cũng chưa từng nói thích tôi.”
Vừa đáng thương vừa ấm ức.
Sói lớn cũng có lúc thế này.
Doãn Triệt tựa lên cửa, nhếch khóe môi: “Tôi chưa từng nói à?”
“Chưa, cậu chưa nói bao giờ…” Tưởng Nghiêu ôm cậu, vùi đầu vào hõm cổ cậu, ngửi thấy mùi của alpha khác thì dây thần kinh nảy lên, não lại sắp nổ tung: “Bây giờ nói một câu được không? Tôi rất muốn nghe.”
“Không muốn nói.”
Tưởng Nghiêu yên lặng chốc lát, đoạn thở dài.
Doãn Triệt tưởng hắn muốn oán trách mình, không ngờ chợt nghe hắn nói: “Xin lỗi cậu, tôi lại nôn nóng nữa rồi.

Tôi không định ép cậu, khi nào cậu muốn nói thì nói sau vậy.”
Doãn Triệt nghiêng đầu, tai vừa vặn sượt qua tai Tưởng Nghiêu, nảy sinh rung động trong phút chốc.
Rõ ràng người này có thực lực mạnh mẽ nhất nhưng luôn đối xử với cậu bằng thái độ dịu dàng nhất.
Cậu đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Tưởng Nghiêu: “Nói với cậu chuyện khác trước đã.”
Tưởng Nghiêu ngẩng đầu: “Gì thế?”
Doãn Triệt kéo cổ áo phông của mình xuống, để lộ nửa bả vai, có thể thấy tuyến thể rõ mồn một: “Đánh dấu một cái đi anh.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.