Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 39: Chương 39



Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, việc ôn tập bước vào giai đoạn nước rút.
Ngay cả Chương Khả cũng không dám chép bài, ngày ngày cần mẫn ôm đề thi với một đống câu sai đi hỏi Dương Diệc Lạc.
Dưới bầu không khí khẩn trương này, tụi học sinh dù yêu học tập hay không yêu học tập thì ít nhiều gì cũng bị lây nhiễm, giờ nghỉ trưa hầu như không có ai ra ngoài đánh bóng rổ.
Chúng muốn đi cũng không đi nổi, bởi giáo viên các bộ môn tranh nhau vào lớp, định bụng chữa thêm mấy câu nhằm kéo điểm bình quân môn mình dạy lên.
Lão Ngô là chủ nhiệm nhưng thời điểm này lại yếu thế nhất, ưu tiên thỏa mãn yêu cầu của các giáo viên khác mà thành ra không ở lại một giờ nghỉ trưa nào, phải dùng nửa tiết sinh hoạt lớp để giảng nốt đề chưa chữa xong, đáng thương hết sức.
Nửa tiết còn lại thầy mở đại hội giáo dục trước kỳ thi.
“Các em đều biết kỳ thi lần này vô cùng quan trọng, thế nên cuối tuần đừng nghĩ đi chơi.

Đợt thi giữa kỳ tôi thấy có em vẫn đi chơi Escape Room vào cuối tuần trước khi thi, còn dám đăng lên trang cá nhân, sợ thầy không biết đúng không?”
Dương Diệc Lạc hổ thẹn cúi gằm đầu, mặt mũi đỏ bừng.
Chương Khả lầm bầm: “Đệt, đứa nào đăng đấy? Đồ phản bội!”
Quách Chí Hùng: “Hình như tao đăng, quên không chặn lão Ngô…”
Ngô Quốc Chung chuyển đề tài: “Tất nhiên cũng đừng đặt quá nhiều áp lực, thư giãn vừa phải vẫn là điều cần thiết, thầy khuyên các em đi dạo công viên, tắm nắng hoặc chơi cờ vây…!Đừng lúc nào cũng chơi những trò k1ch thích, dễ bị hoảng sợ dẫn đến yếu tim, đại não suy thoái, sức khỏe giảm sút…”
Thầy nói cực kỳ ghê rợn hãi hùng, không khác nào dọa dẫm.
Sau đại hội tẩy não kéo dài hai mươi phút, học sinh A1 bị dọa đến mức thẫn thờ.
Chương Khả: “Năng lực lừa bịp của lão Ngô ngày càng lợi hại…!Đúng là giáo viên dạy Văn, bịa giỏi vãi.”
Cậu ta ngoái đầu, bắt gặp Tưởng Nghiêu đang ủn cặp sách của Doãn Triệt, người đi trước coi bộ không mấy tình nguyện.
“Đứng lại!” Chương Khả lướt sang: “Cậu muốn cuỗm anh Triệt của tụi này đi đâu?”
Hàn Mộng cũng ngoảnh đầu: “Đúng vậy, anh Triệt có về nhà đâu nhỉ, đi theo tên kia làm gì?”
Tưởng Nghiêu: “Đây là bí mật nhỏ giữa hai bọn tôi, không nói cho các cậu.” Hắn dứt lời bèn kéo quai cặp của Doãn Triệt, cưỡng ép lôi cậu rời lớp.
Chương Khả chống cằm suy tư: “Mày có cảm thấy dạo này hai cậu ấy kỳ kỳ không?”
Hàn Mộng: “Hơi hơi, không phải đợt trước Tưởng Nghiêu theo đuổi Bạch Ngữ Vi à, sao bây giờ không có tin tức gì? Ngày nào cũng quanh quẩn cạnh Doãn Triệt.”
Chương Khả: “Mày nói xem có khi nào…”
Hàn Mộng: “Không thể nào.”
Chương Khả: “Vậy mày nói xem có khi nào…”

Hàn Mộng: “Không thể nào.”
Chương Khả: “Mịa nó tao còn chưa nói xong.”
Hàn Mộng: “Tao biết mày muốn nói gì, không thể nào đâu.

Tưởng Nghiêu suốt ngày kêu phải tìm omega xinh đẹp hiền lành có thể sinh em bé cơ mà, lẽ nào xu hướng tính dục của cậu ấy thay đổi mạnh? Mà dù xu hướng tính dục của cậu ấy thay đổi đi nữa, mày cảm thấy anh Triệt có khả năng thay đổi xu hướng tính dục đi thích alpha không?”
Chương Khả ngẫm nghĩ vài giây, gật gù nói như đinh đóng cột: “Không thể nào.”
*
Ra ngoài cổng trường, đi bảy trăm mét về hướng Tây có ga tàu điện ngầm.
Doãn Triệt và Tưởng Nghiêu sóng đôi nhau, tà dương kéo dài cái bóng của hai người.
“Sao không rủ tụi trên lớp?”
“Không làm phiền bọn nó ôn tập.”
“Rồi cậu làm phiền tôi ôn tập?”
“Cậu cần ôn tập chắc?” Tưởng Nghiêu nghiêng đầu: “Đề thi thử Toán hôm nay trong phòng cậu có, tôi thấy cậu làm rồi, rõ ràng được điểm tối đa mà sao lần này chỉ được hơn 110.”
Doãn Triệt trả lời qua quýt như thường lệ: “Đúng là làm rồi, tôi quên mất thôi.”
Tưởng Nghiêu xoay người đi đến trước mặt cậu, bước giật lùi: “Thỏ con, tôi cảm thấy con người cậu có rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải…”
Doãn Triệt đi vòng qua hắn: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Tưởng Nghiêu lại chắn trước mặt cậu: “Vậy cậu trả lời tôi đi, tại sao lại ghét alpha chạm vào mình? Tại sao không sợ trời không sợ đất lại sợ điện? Tại sao rõ ràng rất thông minh lại cố tình thi cử bình thường? Tại sao…”
“Sao cậu lắm tại sao thế?” Doãn Triệt hỏi vặn: “Sao tôi phải nói với cậu là tại sao?”
“…”
Tưởng Nghiêu bị rối não.
Họ đến ga tàu đúng giờ cao điểm tan làm tan học, khu vực chờ lên tàu ở hai bên đường ray đông nghịt, cửa tàu vừa mở là chen vào như ong vỡ tổ, đứng còn không có chỗ chứ đừng mơ đến ghế ngồi.
Hai người chờ mấy chuyến, lên một toa tương đối thưa.
Doãn Triệt dựa trong góc, đeo balo mặc đồng phục, nét mặt hờ hững.
Tưởng Nghiêu thấy trong toa có vài bạn nữ cầm điện thoại giả vờ soi gương, camera lại chĩa thẳng về họ.
Hắn tiến lên một bước, chắn trước người bạn cùng bàn của mình.

“…!Có bệnh à?”
“À, nhắc đến bệnh.” Tưởng Nghiêu tiếp lời một cách tự nhiên: “Bác sĩ gì mà lần trước em cậu bảo, có phải có thể chữa khỏi bệnh khó nói của cậu không?”
Doãn Triệt thoáng ngẩn ngơ, ngậm miệng không nói.
Trong mắt Tưởng Nghiêu đong đầy kỳ vọng: “Chữa khỏi là sau này sẽ có pheromone phải không?”
“…!Ừ, chắc vậy.” Doãn Triệt bỗng cảm thấy phiền muộn, những thứ cậu đã chấp nhận hiện giờ lại có khả năng xoay chuyển, bố mẹ cậu đều rất vui, chỉ mình cậu là không vui nổi: “Nhưng tôi không muốn chữa.”
“Hả? Vì sao?”
“Bởi vì muốn chữa khỏi có lẽ phải chịu đau đớn, tôi thà không chữa.”
“Vậy sao…” Tưởng Nghiêu ngẫm nghĩ: “Thế nếu không chữa thì bệnh này có ảnh hưởng gì không tốt đến cậu không? Ngoại trừ không có pheromone ra.”
“Có.”
“Ảnh hưởng rất lớn à?”
“Ừ.” Doãn Triệt nhìn hắn: “Tôi phải từ bỏ rất nhiều thứ đáng lẽ tôi có thể có.”
Tưởng Nghiêu trầm ngâm giây lát: “Vậy phải xem cậu có sẵn lòng chịu đau đớn vì những thứ ấy không, dù sao bất kể cậu quyết định thế nào, chỉ cần không ảnh hưởng sức khỏe của cậu thì tôi đều ủng hộ.”
Tàu điện ngầm đến một ga ở khu thương mại, mười mấy người ùa lên khiến toa tàu nháy mắt chật như nêm cối.
Tưởng Nghiêu bị người phía sau không ngừng dồn vào góc, xém chút đụng trúng Doãn Triệt.

Hắn bèn chống hai tay lên mặt tường, tạo thành một không gian nho nhỏ cho bạn cùng bàn của mình.
“Nhìn thấy chưa, cái này là boyfriend material đấy.”
Doãn Triệt không trả lời, có vẻ hơi lơ đãng, chẳng hay đang nghĩ những gì.
Tưởng Nghiêu nhìn mấy sợi tóc vểnh trên đầu cậu đang phe phẩy theo nhịp lắc lư của con tàu, nom rất đáng yêu.
Hắn nhìn mãi, lợi dụng lúc tàu lại lắc lư bèn nghiêng nhẹ về trước, hôn lên những sợi tóc ấy.
Xuống tàu điện ngầm, cả hai phải gọi taxi mới tới được biệt thự tổ chức tiệc mà Triệu Thành đã đặt.
Biệt thự có board game, karaoke, phòng chiếu phim tư nhân, cũng có phòng ngủ để qua đêm.

Triệu Thành am hiểu những chỗ ăn chơi nhất, đặt sẵn địa điểm tổ chức tiệc xa hoa này từ trước, bao nguyên một đêm.
Tưởng Nghiêu đến trước cửa thì tháo kính, tóc mái cũng vuốt lên.

Doãn Triệt nhìn gương mặt bỗng nhiên đẹp trai của hắn: “…!Kính với tóc mái của cậu yểm thủ thuật che mắt gì à, sao lại khác một trời một vực vậy.”
Tưởng Nghiêu cười: “Tôi tìm nhà tạo mẫu chuyên nghiệp thiết kế đấy, anh ta bảo nếu trên người có chỗ nào đặc biệt nổi bật thì chỉ cần che chỗ đấy đi là trở nên bình thường ngay.”
“Thế là cậu che mắt lại?”
“Thế là tôi mặc quần áo vào.”
Mất một chốc Doãn Triệt mới hiểu ra hắn đang nói gì, nhấc chân đạp hắn: “Đê tiện.”
“Ý tôi là vóc dáng, cậu nghĩ đi đâu hả.”
Trong biệt thự, đám Triệu Thành đã tới từ lâu, giờ đang túm tụm chơi bài, phòng karaoke bên cạnh vẳng ra tiếng hát inh ỏi hãi hùng.
“Anh Nghiêu!” Triệu Thành mỉm cười rời bàn board game, vừa trông thấy Doãn Triệt sau lưng Tưởng Nghiêu thì nụ cười sượng cứng, có phần lúng túng.
Lần trước hắn bảo muốn theo đuổi Doãn Triệt bị Tưởng Nghiêu nạt, ai dè chẳng bao lâu sau hắn đã kiếm được người mới, bây giờ đối mặt với Doãn Triệt tâm trạng hơi khó nói.
May mà Doãn Triệt hoàn toàn không biết việc này, chào hỏi hắn như thường: “Chào cậu.”
Tưởng Nghiêu khoác vai hắn: “Chơi gì đấy?”
Triệu Thành là đứa tính tình ngay thẳng, thấy hai người đều không để bụng thì chút lúng túng ấy cũng tan tành mây khói.
“Đang chơi hai mươi tư điểm [1], anh Nghiêu chơi không?”
[1] Rút 4 quân bài tú lơ khơ, dùng phép cộng trừ nhân chia để tính sao cho 4 quân ấy được 24 điểm, bắt buộc phải sử dụng cả 4 quân.
Doãn Triệt nhìn mấy “anh bạn đầu gấu” đầu uốn nhuộm cười hi hi ha ha nơi ghế sô pha, mùa đông lạnh mà xắn tay áo rõ cao, lộ ra cơ bắp cường tráng, ai nấy đều hệt phường lăn lộn trên phố, tranh luận túi bụi như sắp choảng nhau đến nơi:
“Hai mũ bốn là mười sáu, chia hai nhân ba nữa không phải hai tư à? Sao lại không được?”
“Chỉ được cộng trừ nhân chia, ai cho mày dùng lũy thừa bậc bốn!”
“Sao lại không? Có phải học sinh cấp một đâu, không cao cấp hơn tẹo được chắc?”
“Nếu mày nói thế thì lượt vừa nãy tao khai căn cũng có thể tính ra, đội bọn tao phải được cộng một điểm!”

Cảnh tượng rất huyền diệu.
“Sao lại chơi trò này?” Tưởng Nghiêu hỏi: “Tuần này tụi mày mới thi xong mà, không thư giãn tí à?”
Lần này Trung học số 8 không thi đề chung mà dùng đề riêng, kết thúc sớm hơn Trung học số 1 một tuần, chắc hai tuần tới tính học trước bài của kỳ sau.
Triệu Thành: “Đừng nhắc nữa, má nó lần này thi khó vãi, em nghĩ em sắp tụt khỏi top 50 của khối rồi, các anh em cũng cảm thấy hy vọng mong manh, không đạt được mục tiêu top 250 của khối mà anh đặt ra, đáng lẽ hôm nay định mang đề đi làm nhưng em cản tụi nó đấy.”
Doãn Triệt thử tưởng tượng cảnh các “anh bạn đầu gấu” vừa uống bia vừa múa bút làm đề.
Cậu hơi nghi ngờ thế giới này.
“Anh em của cậu đều ham học vậy sao?” Cậu hỏi.
Tưởng Nghiêu cười: “Không phải anh em của tôi đều ham học, mà là không ham học không có cửa làm anh em của tôi.”
Triệu Thành giải thích: “Muốn gia nhập hội anh em của anh Nghiêu khó lắm, ngu dốt chỉ biết gây sự đánh nhau thì nghĩ cũng đừng nghĩ, thi mà thụt lùi nhiều quá cũng có khả năng bị đá đít, cho nên cả bọn đều cố gắng học hành hết.”

Doãn Triệt nhìn người bên cạnh: “Không ngờ cậu là anh Nghiêu vậy đấy.”
Tim Tưởng Nghiêu rung rinh, đầu óc rối bời: “Gọi lần nữa đi.”
“Gọi cái gì?”
“Gọi anh Nghiêu.”
“Anh Nghiêu!” Triệu Thành gọi ngay.
“…!Mẹ nó ai bảo mày gọi.”
“?” Triệu Thành tủi thân: “Ai gọi có gì khác nhau sao?”
Chút thích thú của Tưởng Nghiêu đã bị hắn làm đứt đoạn: “Thôi.

Đi, bọn mình cũng vào chơi.”
Mấy anh bạn ngồi trên sô pha cuối cùng cũng tranh luận ra kết quả, quyết định dùng phép tính cao cấp bắt đầu đấu lại.
Chơi quá tập trung, Tưởng Nghiêu đi tới trước mặt họ thì họ mới nhìn thấy, tức khắc bỏ bài xuống: “Anh Nghiêu!”
Doãn Triệt nhận ra uy tín và độ nổi tiếng của Tưởng Nghiêu với đám anh em không phải dạng vừa.
Cậu là người duy nhất được Tưởng Nghiêu dẫn đến, mọi người xung quanh lập tức đối xử đặc biệt, chủ động nhường chỗ cho cậu.
Doãn Triệt ngồi cạnh một cậu trai xăm hình ở cổ tay.
“Nó là beta, cậu yên tâm.” Tưởng Nghiêu có lòng nói.
“Chào cậu nhé, tôi là Hoàng Tuấn.” Cậu trai mỉm cười thân thiện: “Tôi nghe Triệu Thành nói anh Nghiêu có một người bạn cùng bàn cực kỳ thân ở Trung học số 1, chắc là cậu nhỉ?”
“Đúng là bạn cùng bàn, nhưng không đến mức cực kỳ thân.”
“Triệt Triệt khẩu xà tâm phật.” Tưởng Nghiêu ngồi bên cạnh nói leo.
“Không nói chuyện với cậu.”
“Ò…”
Hoàng Tuấn chưa thấy anh Nghiêu ngoan ngoãn nghe lời như thế này bao giờ nên sốc nặng, không kiềm chế được: “Đệt…”
Tưởng Nghiêu lại liếc ngay: “Đừng nói bậy trước mặt bạn cùng bàn của tao.”
Hoàng Tuấn lập tức nuốt ngược âm cuối trở về.
Doãn Triệt: “Không phải bình thường chính cậu cũng đệt tới đệt lui trước mặt tôi à?”
Tưởng Nghiêu buột miệng: “Đâu giống, cậu là bạn cùng bàn của tôi, muốn đệt thì chỉ có thể là tôi đệt.”
Doãn Triệt: “…”
Hoàng Tuấn: “…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.