Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 3: Chương 3



Ngày đầu khai giảng trời trong nắng ấm.
Tưởng Nghiêu vừa ra khỏi tòa nhà ký túc xá đã xô ngay phải chủ nhiệm giáo vụ.
Lúc bạn học mới phổ cập kiến thức về Doãn Triệt cho hắn cũng thuận tiện nhắc đến những nhân vật không thể dây vào khác trong trường.
Chủ nhiệm giáo vụ Trương Dận Phong chính là một trong số đó.
Vì ông họ Trương, mà tên lại khí phách quá nên đám học trò lược bớt hai chữ, gọi tắt là Trương giáo chủ.
Ông quản lý phòng giáo dục đạo đức của nhà trường, dưới trướng có bốn cán bộ học sinh trung thành tận tụy, được gọi chung là tứ đại hộ pháp.
Tuy Trương giáo chủ hơi nghiêm khắc, ngày nào cũng thủ ở cổng trường bắt học sinh đi muộn, lượn quanh khuôn viên trường tóm những thành phần không tuân thủ nội quy, thế nhưng danh tiếng trong đám học sinh lại rất tốt, gặp việc to việc nhỏ không giải quyết được đều thích tìm ông vì biết ông sẽ giúp đỡ.
Thầy giáo nghiêm túc có trách nhiệm nên phần lớn học sinh vẫn tôn trọng.

Chẳng qua tứ đại hộ pháp dưới quyền ông, theo nguyên văn lời của Chương Khả thì là “chó cậy thế chủ”.
“Lớp nào đây? Tóc mái quá dài trái nội quy nhà trường, đi cắt đi.”
Trương giáo chủ vừa từ cổng trường về, vồ được vài học sinh đi muộn, tâm trạng đang không vui lại bắt gặp một thằng nhóc cà lơ phất phơ, vừa mở miệng đã muốn quở trách đôi câu.
Tưởng Nghiêu đứng nghiêm ra chiều lễ phép: “Thưa thầy, hình như nội quy không có điều này thì phải ạ?”
Trước khi chuyển đến Trung học số 1 hắn đã lên trang web chính thức của trường đọc qua tất cả điều lệ, chắc chắn không có điều nào là “không được phép để tóc mái quá dài”, nếu không hắn cũng chẳng để quả đầu này.
Trước nay Trương giáo chủ dạy bảo học sinh chưa từng có ai dám cãi lại, lần này có người đặt ra nghi vấn, sắc mặt không mấy dễ coi: “Cậu chắc không? Sao tôi nhớ có điều này nhỉ.”
Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười: “Thưa thầy, điều 25 trong nội quy nhà trường, tóc con trai không được dài qua gáy, chắc thầy nhớ sang điều này phải không ạ?”
Hắn đã mở lời mà lại thuộc nội quy nhà trường, nét mặt Trương giáo chủ dịu đi chút đỉnh: “À đúng, chính điều ấy đấy, được rồi, cậu cố gắng cắt đi không lại ảnh hưởng thị lực.

Mau lên lớp đi sắp truy bài rồi.”
“Vâng ạ, em chào thầy.”
Tưởng Nghiêu thong thả đi đến lớp 11A1, còn năm phút nữa mới tới giờ truy bài.
Bạn cùng bàn của hắn – bé thợ mộc nửa đêm cầm cưa – đã đến rồi, hôm nay cậu mặc đồng phục trường là sơ mi trắng, sạch sẽ y hệt quần áo bình thường, không khác gì tụi con trai bằng tuổi trẻ trung phơi phới xung quanh, chỉ có điều là lại nằm bò ra ngủ.
Tưởng Nghiêu ngồi vào chỗ, treo cặp lên lưng ghế, xem thời khóa biểu mà lớp phó học tập viết trên bảng rồi lôi sách giáo khoa cần dùng của hôm nay ra.
Cả giờ truy bài lẫn tiết đầu đều học văn, không biết bạn cùng bàn có thể ngủ được bao lâu trước cái loa phóng thanh của Ngô Quốc Chung.
“Ờm…!Tưởng Nghiêu nhỉ?” Bên cạnh vang lên giọng nói khe khẽ.
“Ừ tôi đây, sao thế?”
Đứng cạnh bàn là một cậu trai không cao lắm, mắt to, vẻ ngoài rất đáng yêu.
“Tớ là Dương Diệc Lạc, lớp phó môn toán của lớp mình…!Hình như hôm tập trung cậu chưa nộp bài tập…”

“À hiểu rồi, cậu đợi tí.” Tưởng Nghiêu lục cặp một lúc, tìm được vở bài tập toán đưa cho cậu: “Phải đây không?”
Dương Diệc Lạc gật đầu, vươn tay cầm lấy vở bài tập của hắn.
Cậu rút quyển vở nhưng không được.
Dương Diệc Lạc lúng túng ngẩng đầu.
Tưởng Nghiêu bật cười: “Bạn Dương, cậu là omega hả?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Dương Diệc Lạc đỏ bừng, đáp lí nhí: “Tớ…”
Rầm!
Cậu bạn bên cạnh đấm bụp xuống bàn, vừa giống trút giận vừa giống cảnh cáo.
Phòng học chợt im bặt, sau đó lại như tập mãi thành quen, việc người nào người nấy làm.
Dương Diệc Lạc thừa cơ rút vở bài tập trong tay Tưởng Nghiêu, nhỏ giọng nói “vậy tôi gạch tên cậu đây” rồi chạy chậm về chỗ mình.
Tưởng Nghiêu rất muốn hỏi bạn cùng bàn mới rằng rốt cuộc đầu cậu bị gì mà hở ra là làm ồn.
“Sao? Đập gián à?”
Doãn Triệt nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đen trắng rõ ràng: “Đừng quấy rối omega.”
“Quấy rối á? Tôi chỉ hỏi cậu ấy có phải không thôi mà.”
“Nếu cậu ấy là omega thì cậu muốn thế nào?”
“Còn thế nào được, tôi là alpha, bắt chuyện với omega là rất bình thường không phải sao.”
“Dễ dãi.”
“…” Tưởng Nghiêu nhịn xuống chờ thời cơ hành động: “Bạn Doãn Triệt, lúc nào cậu cũng ăn nói thế này à?”
“Tôi làm sao?”
“Ngứa đòn.”
Hai bạn học bàn trên chẳng dám nhúc nhích, nín thở lắng nghe.
Họ đã ngồi trước trùm trường suốt một năm nay mà đây là lần đầu nghe thấy trùm trường nói nhiều như vậy.
Có vẻ bạn mới chuyển đến cũng không dễ dây, ít nhất trước đây ở lớp A1, không ai dám cả gan nói móc trùm trường.
Doãn Triệt siết chặt nắm đấm, Tưởng Nghiêu thì híp mắt lại…!Tuy bị kính và tóc mái che mất một nửa nhưng trông cũng không chệnh lệch gì.
Chiến đấu hết sức căng thẳng.
“Chào buổi sáng các em!”
“…”
“…”

Giọng nói sang sảng của Ngô Quốc Chung khiến cả hai đờ ra ngay tắp lự, bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc đầu chỉ sót lại dư âm văng vẳng như tiếng muỗi vo ve.
Doãn Triệt quay đầu đi trước tỏ ý đình chiến.
Tưởng Nghiêu được yên tĩnh rồi thì khoái, giở sách văn ra học.
Ròng rã bảy mươi phút từ truy bài đến hết tiết một, xem như Tưởng Nghiêu đã được lĩnh giáo vì sao Ngô Quốc Chung lại có biệt danh là “chuông lớn”.
Cái âm lượng đấy chẳng giống tiếng chuông lớn trong chùa quá đi à?
Hắn ngồi bàn cuối cùng mà cũng chê ồn thì không biết học sinh bàn đầu chịu thế nào suốt cả một năm.
Có vẻ bạn cùng bàn ham ngủ của hắn cũng không chịu nổi, vào tiết lại không ngủ mà đến tận khi Ngô Quốc Chung ra khỏi lớp mới nằm bò ra.

Mặt bàn bày đủ sách giáo khoa lẫn vở ghi, nét chữ nắn nót, chú thích mỗi đoạn văn đều viết theo yêu cầu của Ngô Quốc Chung, thật tình có thể đem ra làm vở mẫu cho cả lớp truyền tay nhau đọc.
Lớp học có vài bạn đang hỏi về mấy chú thích không nghe được trong bài, thế nhưng không ai bén mảng sang góc này, cũng không ai để ý tới quyển sách giáo khoa đang mở tung có thể xem tùy thích.
Tưởng Nghiêu cũng không muốn ngồi mãi với bạn cùng bạn mới, đứng dậy đi lên bàn đầu.
Bình thường omega và beta không cao bằng alpha nên hay ngồi trên, chẳng hạn như Trần Oánh Oánh và Dương Diệc Lạc lớp A1 đều bé bé xinh xinh, beta cao tầm 1m8 như Doãn Triệt ngồi ở bàn cuối thế này đúng là ít thấy.
Lúc Tưởng Nghiêu đi đến, Chương Khả đang thao thao bất tuyệt với Trần Oánh Oánh về tin vỉa hè mới.
“Thật mà! Tôi lừa bà làm gì?” Chương Khả liếc thấy có người lại gần thì ngẩng đầu: “Ấy, Tưởng Nghiêu?”
Tính cậu ta xởi lởi sẵn, bon mồm gọi cả họ lẫn tên.
Tưởng Nghiêu cười: “Các cậu nói gì đấy? Tôi nghe được không?”
Chương Khả thấy hắn tươi cười niềm nở thì nảy sinh thiện cảm.

Tuy bạn học alpha mới này khác xa tưởng tượng nhưng dù sao người ta cũng có lòng sang bắt chuyện, có lẽ là muốn nhanh hòa nhập với lớp mới, vì thế cậu ta nhiệt tình chào hỏi: “Được chứ được chứ! Đây, cậu đến gần hơn đi.”
Tưởng Nghiêu vớ được ghế trống, vừa khéo ở bên cạnh Dương Diệc Lạc: “Xin lỗi đã chiếm chỗ bạn cùng bàn của cậu nhé.”
Dương Diệc Lạc xấu hổ lắc đầu, không nói gì mà tiếp tục làm bài tập toán.
Chương Khả nói tiếp: “Bọn tôi đang bảo nam thần lại thay người yêu mà lớp trưởng cứ không tin.

Tôi nói này lớp trưởng, bà cũng nên nhìn nhận thực tế là bà không cưa nổi người ta đi, tình yêu chị em không triển vọng đâu!”
Trần Oánh Oánh không chịu: “Sao lại không triển vọng? Với tốc độ thay người yêu của cậu ấy thì chẳng phải đến lượt tôi ngay à?”
“Chậc chậc, vậy bà nghĩ mà xem, với tốc độ thay người yêu của cậu ta, dù đến lượt bà thì chẳng phải cũng đổi người khác ngay sao?”

“Biết đâu cậu ấy quen tôi rồi xác định một lòng một dạ với mình tôi thì sao?”
“Nghe có khả thi không? Bà dựa vào gì nào? Dựa vào cái thói nói tục hay là sự đàn ông của bà?”
“Chương Khả…” Trần Oánh Oánh siết nắm đấm kêu răng rắc: “Chán sống rồi đúng không?”
Hàn Mộng đi qua đúng lúc, kịp thời giữ được mạng chó của Chương Khả: “Ầy ầy lớp trưởng sao lại đánh bạn học? Cẩn thận lần tới bầu cán bộ lớp bọn tôi không bỏ phiếu cho bà nữa đấy.”
Trần Oánh Oánh: “Đứa nào dám không bầu bà tới tận nhà đòi mạng.”
Mấy đứa này xúm lại với nhau là tranh cãi om sòm, không phải oan gia không gặp mặt mà.

Tưởng Nghiêu thuận miệng hỏi Dương Diệc Lạc bên cạnh: “Nam thần là ai? Đẹp trai lắm hả?”
Dương Diệc Lạc nghe hắn hỏi thì chẳng biết làm sao lại đỏ mặt, hơn nữa còn đỏ đến tận vành tai: “Ừ…!Rất đẹp trai…”
Tưởng Nghiêu nhìn ra chút manh mối, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng thích cậu ta?”
Có lẽ Dương Diệc Lạc thuộc tuýp con trai đơn thuần không mưu kế, nghĩ gì đều viết hết lên mặt.

Đầu cậu bạn sắp chôn trong vở bài tập, gật nhẹ đến mức không thể nhận ra.
Chẹp.
Lớp có mỗi hai omega được được thì đều có crush, đã vậy còn cùng cảm nắng một người.
Ra quân không thuận lợi rồi…
*
Hết tiết cuối của buổi sáng, đám con trai lao khỏi phòng học, xộc thẳng đến căng tin như chó điên.
Tưởng Nghiêu đủng đỉnh đi tới căng tin, nhìn thấy dãy dài đang xếp hàng mới ngỡ ra bây giờ không có ai lấy cơm cho hắn nữa rồi.
Ngày trước ở Trung học số 8, tụi Triệu Thành luôn là tốp đầu tiên chạy xuống căng tin, tụi nó biết hắn thích ăn gì, sẽ lấy trước cho hắn xong đi chiếm chỗ đẹp.

Đến lúc hắn vào căng tin chỉ việc ngồi xuống ăn là được.
À, còn cả bánh ngọt mà mấy bạn omega tự tay làm mang tặng hắn, Triệu Thành cũng nhận giúp rồi chuyển cho hắn.
Mặc dù hắn hoàn toàn không thích đồ ngọt.
Tưởng Nghiêu chọn hàng ngắn, đợi gần mười lăm phút mới tới lượt mình.

Mấy món bán chạy đã hết từ lâu, chỉ còn đồ chay nhạt nhẽo và món mặn trông chẳng ra sao.

Cô căng tin gõ mui sắt sốt ruột hỏi hắn ăn gì mau nói, Tưởng Nghiêu nhìn đi nhìn lại chẳng thấy có món nào muốn ăn, bèn gọi đại rau xào, trứng hấp với thịt kho tàu.
Tổng cộng mười tệ, tặng một bát canh miễn phí.

Canh có váng mỡ dập dềnh, nhìn đã thấy ngán.
Căng tin đang giờ cao điểm, Tưởng Nghiêu bê khay cơm tìm một lúc, cuối cùng cũng nhắm được chiếc bàn đôi trong góc còn một chỗ trống.

Hắn lại gần, đối diện chỗ trống là bạn cùng bàn của hắn.
Thảo nào những học sinh bê khay cơm khác đều lướt qua mà không hề liếc nhìn.
Tưởng Nghiêu đi sang đặt khay cơm xuống bàn, điềm nhiên ngồi vào chỗ.
Doãn Triệt đang húp canh ngẩng lên, lông mày nhíu lại: “Cậu ngồi chỗ tôi làm gì?”
Tưởng Nghiêu cầm đũa thong thả gắp thức ăn, coi cậu là không khí.
“Tôi hỏi cậu đấy.”
Tưởng Nghiêu vẫn ngó lơ.
“Này!”
Bộp!
Tưởng Nghiêu đập đũa: “Chỗ này viết tên cậu à? Tôi không được ngồi hả?”
Hổ không gầm, thỏ con sắp trèo lên đầu hắn rồi.
Vai Doãn Triệt run nhẹ như bị hắn dọa cho giật mình, tuy nhiên cũng chỉ trong chốc lát mà thôi: “…!Cậu dữ cái gì chứ?”
Có thế cũng bảo dữ?
“Tôi không dữ bằng người nào đó đạp ghế đập bàn.”
“Đấy là tại cậu quấy rối người khác trước.”
Tưởng Nghiêu dựng thẳng một ngón tay: “Lần thứ nhất tôi không hiểu rõ tình hình, cũng đã xin lỗi cậu rồi.

Lần thứ hai Dương Diệc Lạc còn không cảm thấy tôi đang quấy rối cậu ấy thì cậu dựa vào đâu mà nói tôi quấy rối bạn học? Bây giờ tôi tìm chỗ ngồi ăn cậu lại chất vấn tôi, rốt cuộc tôi làm sai điều gì?”
Tưởng Nghiêu liệt kê từng chuyện một xong bèn nói: “Nếu cậu có ý kiến với tôi thì cứ bảo giáo viên đổi chỗ tôi, tôi rất sẵn lòng.”
Thật ra tính hắn vô cùng tệ, có lẽ di truyền một nửa gen nóng nảy của bố hắn nên chẳng biết nhẫn nại là gì.

Ngay cả theo đuổi omega hắn cũng cả thèm chóng chán, càng miễn bàn đến việc nhân nhượng một beta không biết trời cao đất dày.
Doãn Triệt vừa nhìn đã thấy là một cậu ấm bị chiều hư, không ai dám dạy thì để hắn.
Căng tin ồn ào, bàn của họ cách các bàn khác hơi xa, không ai nhận ra mùi thuốc súng nồng nặc giữa họ, thi thoảng có vài người ngang qua cũng chỉ mau chóng chuồn đi.
Doãn Triệt im lặng giây lát rồi thình lình đứng dậy, nhấc khay cơm vẫn còn rất nhiều thức ăn của mình.
“Tôi không chất vấn cậu.” Giọng cậu lí nhí: “Bình thường không có ai ngồi đối diện tôi, tôi…!Thôi vậy.”
Cậu bê khay cơm quay đầu đi thẳng.
Tưởng Nghiêu nhìn theo bóng lưng cậu, thấy cậu đi đến chỗ đổ cơm thừa đổ tất cả thức ăn chưa ăn hết, sau đó sải bước rời đi.
Đồng phục của cậu hơi rộng, bóng lưng càng thêm gầy yếu.
Học sinh xung quanh thấy cậu đến gần đều tự giác nhường đường, cứ như tránh ôn thần không bằng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.