Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 101: 101: Chương 99



Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, tranh thủ lúc bạn cùng bàn của mình bị Trương giáo chủ gọi đi, Doãn Triệt tới lớp A5 một chuyến.
“Tô Kỳ, ra ngoài tí đi.”
A5 có vài học sinh bạo gan, rúc trong đám người hét lên: “Làm gì đấy cậu chủ Doãn, lại muốn bắt nạt học sinh lớp bọn tôi à?”
Doãn Triệt nhìn người vừa nói, tên đó rụt đầu lẩm bẩm: “Chảnh quái gì, omega mà tưởng mình là trùm trường thật cơ…”
Dường như Tô Kỳ rất sợ cậu, kéo bạn cùng bàn Đường Sa Sa cùng đi ra, đứng khép nép bên bạn mình, thấp thỏm hỏi: “Có việc gì vậy…”
Doãn Triệt đưa trà sữa trong tay cho cô bạn: “Trả cậu chai nước.”
Cậu cũng mua ở tiệm tạp hoá, giống y đúc chai trước đó.
Tô Kỳ cắn môi, nắm chặt tay áo Đường Sa Sa: “Không cần đâu, cậu giữ mà uống.”
“Tặng cậu thì là của cậu.” Doãn Triệt hơi khom người để tầm mắt ngang bằng với cô bạn: “Yên tâm, tôi không bỏ gì bên trong.”
Đường Sa Sa nhíu mày: “Cậu muốn làm gì? Lạy ông tôi ở bụi này à? Tô Kỳ, đừng lấy đồ của cậu ta, chắc chắn có vấn đề.”
Có vẻ Tô Kỳ cũng đồng tình với cách nghĩ này, không nhận trà sữa: “Thật sự không cần, cảm ơn ý tốt của cậu…”
Doãn Triệt tỉnh bơ nhìn cô bạn chằm chằm, bỗng nhiên mỉm cười: “Vậy thì thôi.”
Cậu vặn nắp chai chưa mở bao giờ, uống một hơi trước mặt hai người: “Mong cậu sau này đừng tặng đồ cho tôi, nếu không tôi sẽ trả về nguyên vẹn đấy, cảm ơn.”
Đường Sa Sa nhìn cậu như nhìn thằng thần kinh: “Người ta có lòng tốt tặng cậu là sai sao? Cậu nói năng kiểu doạ dẫm cái gì?”
Tô Kỳ kéo bạn: “Sa Sa, đừng nói nữa, bọn, bọn mình về đi…”
Đoán chừng tối nay trên diễn đàn lại có tin đồn cậu bắt nạt bạn học cho xem.
Doãn Triệt về lớp, vừa ngồi xuống thì Tưởng Nghiêu từ văn phòng quay lại: “Cậu đoán Trương giáo chủ tìm tôi làm gì?”
“Làm gì?”
“Thầy muốn tôi phát biểu trong buổi tổng kết cuối kỳ.”
Mỗi cuối kỳ Trường học số 1 đều tổ chức tổng kết toàn trường, chủ yếu là hiệu trưởng nói chuyện, cũng có học sinh đại diện lên phát biểu, nội dung không gì ngoài đôn đốc các bạn cố gắng học tập tiến bộ từng ngày, nhưng được lên phát biểu là niềm vinh dự lớn lao với bất cứ học sinh nào.
“Trương giáo chủ bảo ngày trước tôi quậy quá, kỳ này cuối cùng cũng hơi ra dáng học sinh, thế là cho tôi phát biểu.”
Dù gì cũng là hạng nhất khối, không lên phát biểu một lần sao mà được.
“Cậu đồng ý rồi?” Doãn Triệt hỏi.
“Tôi nói tôi không hợp mấy dịp nghiêm túc, dễ dạy hư các em khoá dưới.”
“Cậu sửa những lời cậu nói với Chương Khả hôm trước là mang đi phát biểu được rồi.”
“Tôi phải thừa nhận trình độ diễn thuyết của tôi rất tốt.” Tưởng Nghiêu cười: “Nhưng tôi không muốn giả vờ làm người nghiêm túc, dù sao mọi người cũng biết tôi không nghiêm túc mà.

Cho nên tôi đã tiến cử với Trương giáo chủ một ứng viên khác.”
Doãn Triệt lờ mờ có linh cảm chẳng lành.
“Chính là cậu! Cậu làm đi Doãn Tiểu Triệt!”
“…”

Trương Dận Phong suy nghĩ mãi, vẫn cảm thấy để Doãn Triệt làm việc này không thích hợp lắm, vì thế lại chạy đến lớp A1, định bụng làm công tác tư tưởng cho Tưởng Nghiêu.
Cửa sau lớp A1 đang khép, ông ngó vào xem Tưởng Nghiêu có ở trong hay không.
Người thì có nhưng chẳng ra dáng học sinh, cổ áo đồng phục nhăn nhúm như bị ai lôi kéo, quần còn dính bụi.
Chỉ trong ít phút ngắn ngủi không gặp, hắn ra sân bóng lăn một vòng hay sao?
Quan trọng là hắn còn quấn lấy bạn cùng bàn cười đùa tí tửng, ngang nhiên trêu ghẹo, coi chung quanh như chốn không người.
Không ra thể thống gì.
Trương Dận Phong cau mày thở dài.
Đến lúc gọi phụ huynh rồi, cứ tiếp tục thế này làm sao mà được, hỏng hết nề nếp trường học.
Nhìn sang thì thấy Doãn Triệt không hề bị lay động, bình tĩnh đọc sách của mình, tự động ngăn chặn nguồn tạp âm bên cạnh.
Ý chí kiên định, thái độ học tập nghiêm chỉnh như thế cơ mà!
Trương Dận Phong hài lòng gật đầu, xoay người rời đi.
“Cơ hội này tốt biết bao, có thể cho mọi người hiểu cậu hơn.”
“Hiểu tôi làm gì, sắp tốt nghiệp rồi.” Doãn Triệt ngừng giây lát: “Cậu lại xem diễn đàn phải không?”
Tưởng Nghiêu không phủ nhận: “Cậu không cảm thấy gần đây trong trường có hơi nhiều người bôi nhọ cậu sao?”
Hắn nói khá giống Doãn Trạch.
“Bôi nhọ thì bôi nhọ, cũng làm gì được tôi.”
Cậu không cảm thấy những người này có thể gây ra sóng gió gì, càng không cần thiết tận lực chứng tỏ bản thân vì họ.
“Tóm lại tôi sẽ không lên phát biểu.” Doãn Triệt nói như đinh đóng cột.
“Tổng kết cuối kỳ giao cho em phát biểu đấy.”
Trong phòng giáo dục đạo đức, Trương Dận Phong vỗ vai học sinh trước mặt: “Doãn Triệt, điểm thi thử lần một của em tiến bộ vùn vụt, thầy đã ghi nhận, tin rằng em có thể tạo dựng tấm gương tốt cho các bạn.”
Các học sinh khác ở văn phòng sốc toàn tập, không dám hé răng.
Má ơi Trương giáo chủ dũng cảm vãi, bảo trùm trường phát biểu trước toàn trường…
Doãn Triệt mím môi: “Thưa thầy em…”
“Không cần nói nhiều.” Trương Dận Phong không muốn bị từ chối lần hai, thẳng thắn giao nhiệm vụ: “Trước tuần sau viết một bài đưa thầy đọc qua.”
“…”
Tưởng Nghiêu biết chuyện cuối cùng cậu vẫn nhận nhiệm vụ thì cười như được mùa, bắt chước giọng điệu của cậu: “Tôi, Doãn Triệt, tuyệt đối không phát biểu.

Ừm, vả mặt đôm đốp.”
Tay cầm bút của Doãn Triệt siết chặt.
“Ha ha ha ha…!Ê cậu làm gì đấy? Đừng! Tôi không nói nữa! Xin giơ cao đánh khẽ!”
Doãn Triệt túm gối đuổi đánh hắn: “Con mẹ nó tại cậu hết, tự cậu làm không được à?”
Tưởng Nghiêu đỡ lấy gối, tiện đà kéo một cái, ôm cậu dắt về giường, tiếng cười trầm hẳn đi: “Tôi không muốn làm cái đó, tôi muốn làm người trước mặt thôi.”

*
Sự việc nhanh chóng lan rộng toàn trường, trên diễn đàn có rất nhiều người ghen tị chế giễu.
Trước đây học sinh trường Trung học số 1 không có nhiều ý kiến với trùm trường, mặc dù nghe nói Doãn Triệt không dễ trêu chọc, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến cậu gây sự đánh nhau, chỉ biết cậu đi đâu làm gì cũng một thân một mình, lầm lì lạnh nhạt, trông rất hung dữ nên hơi sợ sệt.
Tuy nhiên từ khi Doãn Triệt thừa nhận mình là omega ở đại hội thể thao, tình thế đã thay đổi.
Rất nhiều người cảm thấy mất mặt vì bản thân từng sợ một omega, cộng thêm đủ loại tin đồn bắt nạt bạn học gần đây, trong chốc lát xuất hiện một nhóm “nhân sĩ chính nghĩa” lên án cậu.
Cũng chỉ là mượn danh chính nghĩa phát ti3t căm tức cá nhân mà thôi.
“Dạy hư các em khoá dưới là thế nào, tao khinh!” Hàn Mộng trợn mắt, tổng xỉ vả một bài đăng: “Anh Triệt của bọn tao không xứng chẳng lẽ mày xứng? Mày xứng cái lìn!”
Doãn Triệt: “Đừng quan tâm tụi nó.”
“Không được, tôi nuốt không trôi cục tức này!” Hàn Mộng gõ chữ đáp trả như bay: “Anh Triệt, cậu đừng thấy bình thường tôi phong độ ngời ngời, thật ra mắng chửi bao nhiêu câu cũng có đấy, giao cho tôi đi!”
“…”
Tưởng Nghiêu nghĩ ngợi: “Tôi đứng ra thanh minh là được, không phải như tụi nó nói, cậu không đòi tôi nhường mà do tôi tự nguyện.”
“Cậu giải thích cũng vô ích, tụi nó sẽ cho rằng tôi bắt cậu làm như vậy.” Doãn Triệt tiếp tục viết bài phát biểu, chỉnh sáng đèn học lên một chút: “Cây ngay không sợ chết đứng, kệ tụi nó đi.”
*
Thứ tư, trước tiết tự học tối.
Doãn Triệt cầm bài phát biểu tới phòng giáo dục đạo đức, Trương giáo chủ đang gọi điện thoại: “Anh sắp đến rồi à? Được, lát nữa cứ lên thẳng văn phòng tìm tôi, không cần nói với con nhà anh.”
Xem ra là phụ huynh học sinh nào đó.
Doãn Triệt đứng một bên chờ Trương giáo chủ cúp máy, trình bài phát biểu cho ông đọc qua.
Trương Dận Phong nâng kính đọc từ đầu đến cuối, lấy bút đỏ khoanh vài chỗ: “Viết khá lắm, tốt hơn thầy tưởng tượng, nhưng cách dùng từ đặt câu ở những chỗ này cần trang trọng hơn, em về sửa lại đi.”
“Vâng, em cảm ơn thầy.”
Ban đầu cậu cảm thấy đây là việc rất nhàm chán, nhưng nhìn dấu bút phê duyệt cẩn thận trên bài, dường như cũng không chán lắm.
Trên đường về lớp, Doãn Triệt soi đèn đường xem chú thích, suy nghĩ nên sửa thế nào.
Tiết tự học tối đã bắt đầu, trên đường không có học sinh, chỉ thấy bóng cây đong đưa giữa gió đêm.
Bỗng nhiên, trong không khí ngày đông lành lạnh thoang thoảng thứ mùi ngọt ngào như có như không.
Doãn Triệt dừng chân ngửi kỹ.
Đây là pheromone omega.
Quanh đây có omega ph@t tình?
Thông thường mà nói nếu omega ph@t tình có alpha của mình ở cạnh, ắt hẳn mùi sẽ được áp chế, tản mát thế này chứng tỏ người đó ph@t tình nhưng bên cạnh không có alpha, tình cảnh rất nguy hiểm.
Cậu không chần chừ nhiều, lập tức lần theo mùi hương, quanh co một lúc cuối cùng đi đến phòng dụng cụ thể dục.
Bên trong tối om.
Lớp phó thể dục Quách Chí Hùng hay tới đây nhưng cậu chưa đến bao giờ, trong phòng chất đầy đồ đạc linh tinh, người không quen hoàn toàn không thể tìm thấy công tắc đèn.

“Có ai không?” Nhờ ánh đèn hắt vào từ bên ngoài, Doãn Triệt miễn cưỡng thấy rõ bố cục phòng dụng cụ, diện tích không lớn, những nơi mắt có thể nhìn thấy vắng bóng người, nhưng mùi pheromone omega thật sự bắt nguồn từ đây.
Cậu lần vách tường đi đến một góc có mùi đậm nhất, rốt cuộc tìm được nguồn phát ra mùi.
Một lọ pheromone omega không đóng nắp.
Phòng dụng cụ không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện thứ này.
Doãn Triệt lập tức xoay người ngay khi nhìn rõ thứ đó, tuy nhiên đồng tử co lại.
Có một bóng đen đứng ở cửa phòng dụng cụ.
Vóc dáng nhỏ bé, tóc ngắn quá tai, có vẻ là một omega nữ.

Bóng đen vụt qua, cậu chưa kịp trông rõ đặc điểm khác của người đó thì cửa phòng dụng cụ đóng sầm lại.

Ngoài cửa vang tiếng vặn chìa khoá, người đó khoá cửa.
Phòng dụng cụ chỉ có một cửa và một cửa sổ kính, cửa sổ không cao nhưng quá nhỏ, người không chui lọt, chỉ dùng để thông gió.
Tạm thời Doãn Triệt chỉ có thể tìm đại chỗ nào ngồi xuống.
Omega này cố tình dụ cậu đến đây, nhốt cậu là để doạ cậu?
Nghĩ gì không biết.
Một là cậu không hề sợ, hai là chắc hẳn Tưởng Nghiêu sẽ nhận ra cậu mất tích rất nhanh, trường học chỉ to có thế, kiểu gì cũng tìm được cậu.
Đáng tiếc xung quanh quá tối, cậu không tìm thấy đèn, nếu không còn có thể sửa bài phát biểu.
Đột nhiên bên ngoài lại xuất hiện tiếng động rất nhỏ, lần này là từ cửa sổ, hình như có người đi ngang qua.
Doãn Triệt đứng dậy toan gọi người đó, nhưng cửa sổ nhỏ kẽo kẹt mở ra.
Một cánh tay thò vào, ánh đèn đường khiến nó trở nên nhợt nhạt.
Hình ảnh này thật sự hơi sởn tóc gáy.
“Ai ở đấy?” Doãn Triệt đi sang.
Cánh tay ấy cầm một cái lọ, bất ngờ buông ra làm lọ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Chất lỏng trong suốt vương vãi đầy đất.
Mùi hương kỳ lạ nhanh chóng toả khắp không khí.
Phản ứng đầu tiên của Doãn Triệt là cởi áo đồng phục bịt kín mũi, vội vàng lùi lại, nhưng cái lọ vỡ ngay chân cậu, không khỏi hít vào một lượng nhỏ.
Người đó ném lọ xong thì lập tức rụt tay, bước chân xa dần.
Doãn Triệt lùi đến cạnh cửa, cố hết sức tránh xa cái lọ trong không gian có hạn, đồng thời ra sức đập cửa, hét to: “Có ai không! Mở cửa!”
Cậu đập mãi đập mãi, dần dần không đập nổi nữa.
Tốc độ cậu mất sức không mấy bình thường.
Hơn nữa hình như nhiệt độ cơ thể cậu đang tăng từng chút một.

Từ khi Tưởng Nghiêu đánh dấu, cậu không còn lên cơn nóng, tính ngày đúng là đã qua rất lâu, nhưng so với cơn nóng bình thường thì giống bị hơi trong lọ quấy phá hơn.
Khả năng lớn đây là chất xúc tác dành cho omega.
Hơi từ lọ vẫn không ngừng khuếch tán, dù che bằng áo cũng không phải kế lâu dài, một tiếng nữa là hết tiết tự học tối đầu tiên, nếu trong vòng một tiếng cậu không thể ra ngoài, có lẽ sẽ bị ép ph@t tình tại đây mất.
Việc khẩn cấp hiện giờ là phải thu hút người qua đây.
Phòng dụng cụ có một đống vợt bóng bàn, Doãn Triệt lấy một cái, ngồi cạnh cửa lấy vợt bóng bàn đập, tiếng to hơn đập bằng tay và cũng tiết kiệm sức hơn.

Rốt cuộc là ai tìm trăm phương nghìn kế bắt cậu ph@t tình sớm? Doãn Triệt vừa đập vừa nghĩ.
Bóng đen vừa đóng cửa giống omega nữ, tuy nhiên cánh tay thò vào cửa sổ khá to, giống con trai hơn.
Vậy là không chỉ một người nhắm vào cậu?
Doãn Triệt đập mấy chục phát, ngoài cửa vẫn im ắng như ban đầu.
Chất xúc tác đã ngấm vào áo, mỗi lần hít thở, dường như nhiệt độ cơ thể cậu lại tăng lên một độ.

Con thú trong người cậu đánh hơi thấy mùi và rục rịch thức dậy, bất cứ lúc nào cũng có thể phá lồ ng nhảy xổ ra.
Đầu óc Doãn Triệt không tỉnh táo, cố gắng thoát khỏi suy nghĩ đen tối, bịt chặt mũi tập trung đập cửa.
Trong đêm tối trống trải tĩnh mịch, từng tiếng đập cửa “tùng tùng” không ngừng vang vọng, càng lúc càng nhẹ và yếu.
Vợt bóng bàn rơi “bộp” xuống đất.
Doãn Triệt dần dần ngã xuống, khép chân cuộn tròn người, nắm chặt áo đồng phục.
Bây giờ nếu có người đi vào c**ng bức cậu, kể cả sức phản kháng cậu cũng không có.
“Tưởng Nghiêu…” Cậu cất giọng yếu ớt, chậm rãi nhắm mắt.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, cùng đường lại có lối thoát, Doãn Triệt phấn chấn tinh thần, mở mắt chống tay ra sau để gượng sức ngồi dậy.
“Có ai ở trong không?”
Không phải giọng Tưởng Nghiêu, cũng không phải giọng người quen, âm sắc trầm mà lạnh, nghe chín chắn không giống học sinh.
“Có.” Cậu trả lời, “Cháu bị khoá bên trong, mở cửa giúp cháu được không?”
“Tôi không có chìa khoá.” Người đó nói.
Bây giờ lại rơi vào cảnh khó khăn, giáo viên thể dục đã về từ lâu, nếu đi đánh chìa khoá thì quá mất thời gian, chắc cậu không gượng được đến khi ấy.
Đang hết đường xoay sở, người ngoài cửa bỗng lên tiếng: “Nhóc cách xa cửa ra.”
“…!Sao ạ?”
“Tôi bảo nhóc cách xa cửa một chút.” Giọng người đó không mấy kiên nhẫn, thậm chí hơi nóng nảy.
Hiện tại không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể nghe lời người đó, lùi lại cách cửa bốn, năm mét: “Được rồi.”
“Ừ.” Người đó đáp cụt lủn xong không nói nữa.
Doãn Triệt đợi mấy giây mà ngoài cửa không chút động tĩnh, không nhịn được hỏi: “Ê, chú…”
Rầm!
Tiếng động tinh tai nhức óc vang lên, cả căn phòng dụng cụ lắc lư nhè nhẹ.
Đầu óc mê man như bị búa đập mạnh, Doãn Triệt tỉnh táo trong phút chốc, ngây ngốc nhìn ra cửa.
Cửa phòng dụng cụ khoá kín bị đá tung một cách bạo lực, bung một phần khung cửa, lủng lẳng như lá cây khô muốn rụng mà không rụng được.
Ánh trăng ngoài trời lại rọi vào, thân hình người trước cửa kéo thành một cái bóng dài.
Người đó dùng chân đá tất cả đồ đạc chặn lối đi, đến thẳng chỗ cậu.
Bấy giờ Doãn Triệt mới thấy rõ người này rất đẹp, tóc đen mắt đen, môi mỏng nhếch lên vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp.
Hơn nữa một vài chỗ trên khuôn mặt này hình như rất giống ai đó mà cậu quen…
“Anh bạn nhỏ, lạc đường à?” Người đó đỡ cậu, trên người toát ra mùi đồng loại khiến cậu yên tâm: “Đừng sợ, nhóc an toàn rồi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.