Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 103: 103: Chương 101



Những tháng ngày ba hôm một bài kiểm tra ngắn, mỗi tuần một bài kiểm tra dài đã quá quen thuộc, gần đến thi cuối kỳ, học sinh lớp 12 không còn cảm giác căng thẳng như lần đầu thi cuối kỳ hồi lớp 10.
Nhưng không căng thẳng không có nghĩa là không quan tâm điểm thi.
“Thiên linh linh địa linh linh, Phật tổ phù hộ con tiến bộ một hạng…” Chương Khả chắp tay nhắm mắt cầu khấn.
Tưởng Nghiêu đi qua, làm dấu chữ thập trước ngực: “Chúc cậu may mắn, amen.”
Doãn Triệt ở đằng sau đạp hắn: “Người ta bái Phật tổ, cậu bái chúa trời?”
“Khấn cả hai bên, chúc phúc gấp đôi.”
Lý lẽ hoang đường của Tưởng Nghiêu lại thật sự linh nghiệm, sau khi phát điểm, Chương Khả tiến bộ hơn sáu mươi hạng, tuy xếp hạng trong khối vẫn không cao nhưng cũng xem như bước nhảy vọt về chất.
“Đậu má lần đầu tiên tôi thi điểm cao thế này hu hu hu…” Chương Khả ôm bảng điểm như ôm của quý: “Không ngờ toán lại đạt, lần đầu tiên đấy hu hu hu.

Cảm ơn anh Nghiêu động viên, cảm ơn Diệc Lạc chỉ tôi bài, cảm ơn thầy cô kiên nhẫn dạy bảo, cảm ơn nhà trường công nhận tôi…”
Trần Oánh Oánh: “Dừng dừng dừng, ông đang phát biểu cảm nghĩ đoạt giải à?”
Ngô Quốc Chung cũng đặc biệt tuyên dương Chương Khả trong tiết sinh hoạt, làm cậu ta xúc động đến mức lại muốn đứng dậy cảm ơn cả lớp, Trần Oánh Oánh phải cố gắng ấn cậu ta xuống.
“Còn nữa, lần này hạng nhất lớp mình và hạng nhất khối có thay đổi.

Chúc mừng Doãn Triệt thành công đá bạn cùng bàn của em xuống.” Ngô Quốc Chung nói đùa: “Đúng là nên cho em ấy một bài học, không lần nào không vứt điểm trình bày, cuối cùng cũng có người vượt qua rồi nhỉ? Trong lòng khó chịu lắm đúng không?”
Hết tiết, Hàn Mộng bắt chước giọng Ngô Quốc Chung: “Tưởng Nghiêu, khó chịu đúng không? Không cam lòng đúng không? Lần sau còn dám cẩu thả nữa không?”
Tưởng Nghiêu gối tay sau đầu, nhàn nhã nói: “Ầy, tất cả là tại bạn trai quá mê người, buổi tối làm tôi không có lòng dạ học tập, lần này lại ngồi cùng phòng thi, chỉ mải ngắm cái gáy đáng yêu của cậu ấy, hâm mộ đám không có người yêu các cậu thật.”
“…” Hàn Mộng chửi đổng thoát khỏi cuộc trò chuyện.
Không chỉ lớp A1 bàn tán điểm thi lần này, trên diễn đàn lại dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi về trùm trường:

“Tao vẫn nghi cậu ta gian lận, sao có thể thoắt cái điểm cao như thế được, có phải dùng công nghệ đen gì đó không?”
“Dù hạng nhất thật thì sao? Có thay đổi được sự thật nhân phẩm xấu xa đâu.”
“Nghe thấy chưa? Cậu ta dám đòi người yêu hôn mình giữa lớp, bạo dạn vãi chưởng.”
“Không như thế làm sao quyến rũ alpha? Tao đoán Tưởng Nghiêu cũng chỉ chơi bời với cậu ta thôi, ai lại yêu đương thật với omega kiểu đấy.”

Thi xong cuối kỳ, tuần sau có mấy ngày chữa bài thi, thứ tư là tổng kết toàn trường rồi nghỉ đông.
Cuối tuần, Doãn Triệt trau chuốt lại bài phát biểu một lần.
Kiều Uyển Vân vào phòng đưa bữa khuya, thấy cậu vẫn đang viết viết vẽ vẽ thì xót con: “Tiểu Triệt, thi xong rồi mà, thả lỏng một chút đi con.”
Từ sau kỳ thi lần trước biết con trai nhà mình rất giỏi, cô vui mừng mà cũng hơi lo lắng.
Nhưng chẳng lẽ con ở trường bỏ ăn bỏ ngủ để đổi lấy thành tích này.
“Mấy nữa con muốn thi trường nào cũng được, mẹ đều ủng hộ con, đừng để bản thân mệt quá.”
Doãn Triệt nhận bát: “Dạ, con không mệt, nhẹ nhàng lắm mẹ.”
“Anh, tôi hỏi anh…” Doãn Trạch đẩy cửa đi vào, thấy mẹ với anh thì ngẩn người: “Không có gì, tôi đi đây.”
Kiều Uyển Vân gọi cậu ta lại: “Đừng đi con, vào ngồi một lát đã, lâu rồi không nói chuyện riêng với hai đứa, để mẹ quan tâm hai đứa nào.”
Doãn Trạch đành đóng cửa, vào phòng một cách miễn cưỡng, nhìn canh ngân nhĩ trên bàn hừ khẽ: “Mẹ, mẹ quan tâm anh là được, anh là omega, quý giá lắm.”
Kiều Uyển Vân kéo con út ngồi xuống: “Trong bếp vẫn còn, chốc nữa mẹ múc cho con một bát.”
“Con chẳng cần, con sắp đi ngủ rồi, có gì nói nhanh đi mẹ.”
“Haiz, thằng nhóc này.” Kiều Uyển Vân vỗ mu bàn tay cậu ta: “Lớn đầu nhưng vẫn bướng y như hồi bé.”
“Con bướng chỗ nào?”

“Con còn nói à, ngày xưa tí tí lại đòi cái này, chốc chốc lại muốn cái kia, không cho thì khóc, quấn lấy anh con bảo anh con nghĩ cách.”
“Có hả, sao con không nhớ…” Doãn Trạch làu bàu.
Kiều Uyển Vân mỗi tay nắm tay một cậu con trai, chồng hai bàn tay lên nhau: “Quên thì cứ quên, chuyện trước đây dù sao cũng qua rồi.

Bây giờ hai đứa đều đã lớn, bố mẹ cũng già rồi, sau này các con phải giúp đỡ lẫn nhau, đừng so đo chuyện ngày nhỏ nữa, biết chưa?”
Doãn Trạch rút tay về: “Mẹ, có những chuyện không phải con muốn quên là quên được, mẹ cũng đừng khuyên con.”
Kiều Uyển Vân bó tay, quở mắng con út mấy câu xong xuống tầng múc canh.
“Mẹ vẫn thiên vị anh, anh có gì tốt?” Doãn Trạch coi thường.
Doãn Triệt không tranh cãi với cậu ta: “Em có việc gì, nói đi.”
“Xem diễn đàn chưa? Tôi đã nói anh cẩn thận chút, thế mà vẫn suốt ngày hôn hít người yêu, bị người ta gièm pha rồi thấy chưa?”
“Bất kể anh làm gì, người ta cũng sẽ nói.”
“Vậy anh cũng thật sự nên tém tém lại, tối giao thừa còn chuồn đi hẹn hò đến tận sáng mới về, đừng tưởng tôi không biết anh đi làm gì, mẹ tin anh đi chạy bộ buổi sáng chứ không đời nào tôi tin.”
Doãn Triệt hắng giọng: “Anh có chừng mực.”
Doãn Trạch giễu cợt: “Tôi thấy cứ tiếp tục thế này, anh sắp thở thành kẻ thù chung của toàn trường đến nơi rồi.

Thằng người yêu không đáng tin của anh làm quái gì vậy? Chỉ biết thắm thiết với anh mà không bảo vệ được omega của mình à?”
“Cậu ấy có bảo vệ anh.” Doãn Triệt mỉm cười: “Anh cũng có thể tự bảo vệ bản thân, em đừng lo.”
“Tôi lo con khỉ gì, tất nhiên tôi biết anh trai thông minh của tôi biết bảo vệ bản thân đến mức nào, nhưng anh cũng đừng tự tin quá, quên việc năm ấy rồi sao? Anh tự cho rằng đã trốn rất kỹ, không phải vẫn bị bắt đấy thôi.”

Rất lâu rồi Doãn Triệt không nhớ lại việc này, nghe em trai nhắc, trong đầu lại lướt qua từng khuôn mặt của bọn bắt cóc khi đó: “Đấy là vì…”
Bỗng nhiên một khuôn mặt dừng lại trong đầu cậu.
Đôi mắt nham hiểm hung ác quen thuộc.
Doãn Triệt đứng phắt dậy.
“Anh làm gì?” Doãn Trạch khó hiểu: “Tự dưng mất hồn mất vía.”
“Hoá ra là ông ta…” Doãn Triệt lẩm bẩm.
Thảo nào như vậy.

Nếu thế thì mọi chuyện xảy ra trong học kỳ này đều có lời giải.
Cậu hoàn toàn bị người ta dắt mũi, manh mối rõ như ban ngày mà đến giờ cậu mới nhận ra.
“Ông ta? Anh nói ai?” Doãn Trạch gặng hỏi.
Doãn Triệt hoàn hồn: “Không sao, anh muốn ở một mình một lúc, em đi ngủ trước đi.”
Doãn Trạch xoay người: “Vâng, tôi không xứng nghe bí mật của anh, đi mà tìm người yêu anh, sau này tất cả việc của anh tôi không quan tâm là được chứ gì.”
Cậu ta sập cửa bỏ đi, trong chốc lát Doãn Triệt không thể giải thích, đành mặc kệ cậu ta đi.
Đêm đã khuya, nhưng việc này nhất định phải làm rõ ngay lập tức.
May thay chứng cứ không khó tra, lên mạng tìm kiếm nửa tiếng, về cơ bản mọi manh mối đều chứng thực cậu đoán không sai.
Tất cả đều được lên kế hoạch cẩn thận.
Điện thoại trên bàn thình lình đổ chuông, Tưởng Nghiêu gọi điện đến.
Như thể tâm linh tương thông, câu đầu tiên Tưởng Nghiêu nói là: “Tôi về nhà suy nghĩ mãi, người đó hận cậu như vậy, thậm chí còn muốn đặt cậu vào chỗ chết, có khi nào là người liên quan đến sự việc trước đây của cậu không? Quay lại trả thù cậu?”
“Tôi đang định nói với cậu, tôi…”
Tưởng Nghiêu chờ mấy giây: “Nói với tôi cái gì?”
Doãn Triệt sờ trán mình: “Hình như tôi hơi nóng, tôi tới gặp cậu, nói trực tiếp cho rõ.”

“Không cần, cậu ở nhà đợi đi.” Tưởng Nghiêu đứng dậy mặc áo: “Bốn mươi phút nữa tôi tới, cậu nhịn chút nhé.”
“Được.”
Tưởng Nghiêu cầm chìa khoá xuống tầng, đi qua phòng khách thì bị gọi lại: “Tối rồi còn đi đâu?”
“Bạn con có việc, con đi giúp.”
“Omega?”
“Vâng.”
“Bạn cùng bàn của con?”
“…!Dạ.”
Phòng khách vang lên tiếng cười đã hiểu: “Ừ đi đi, tốt nhất tối nay đừng về.”
…!Hắn lộ tẩy từ bao giờ?
Tạm thời Tưởng Nghiêu không có thời gian bối rối về vấn đề này, xỏ giày đi ra ngoài.
Omega của hắn đang đợi hắn.
Mô tô phóng nhanh như bay, để lại tiếng ầm vang giữa đêm đen, đến Tây Thành vừa đúng bốn mươi phút.
Đỗ xe xong, Tưởng Nghiêu định gọi điện thoại kêu cậu ra, nhưng mới lấy điện thoại đã thấy cậu đang đợi mình trước cổng khu nhà ở.
“Chờ lâu chưa, cậu lạnh không?”
Mặt Doãn Triệt đỏ bừng nhưng sắc mặt hơi khác thường, im lặng nhìn hắn.
Trông cậu như vừa mới khóc, mũi cũng đỏ ửng.
Tưởng Nghiêu ôm cậu vào lòng: “Sao thế? Đừng cuống, tôi đánh dấu tạm thời cho cậu trước, chắc là có thể đỡ được mấy ngày, chờ cậu nghĩ kỹ, rốt cuộc muốn tiêm chất ức chế hay làm với tôi, tôi đều đồng ý.”
Doãn Triệt ngẩng đầu trong lòng hắn, hít sâu: “Anh ơi.”
“Hửm?”
“Mình chia tay đi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.