Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 24: Chương 24



Đến phòng giáo dục đạo đức, cửa để mở, Ngô Quốc Chung đi trước suýt đụng trúng Trương giáo chủ đang muốn bước ra.
“Ôi trời! Giật cả mình, có chuyện gì thế lão Ngô?”
Ngô Quốc Chung không biết mở lời làm sao, Trần Thục Mai lên tiếng thay thầy: “Lão Trương, tôi bắt được hai em học sinh gian lận mà khăng khăng không chịu nhận.”
Trương giáo chủ vừa xử lý xong vụ việc của cán bộ học sinh và khai trừ ba trợ thủ đắc lực ban đầu, bây giờ đang lo tìm ai thay thế thì lại nhảy ra chuyện này, đúng là nhức đầu: “Gian lận? Cô cậu nào to gan thế?”
Tới khi nhìn rõ hai người sau lưng Ngô Quốc Chung, ông kinh ngạc: “Sao lại là hai đứa?”
Lần trước Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt giúp ông giải quyết chuyện lưu manh ngoài trường nên ông đã có cái nhìn khác về hai cậu học sinh này, cho rằng cả hai đều rất ngay thẳng, sao chẳng mấy chốc đã trở thành phần tử gian lận rồi?
“Em cũng không biết tại sao lại là hai bọn em ở đây.” Tưởng Nghiêu nói: “Dựa vào đâu mà đứa em chỉ tội không cần tới?”
Trần Thục Mai: “Vừa nãy tôi đã kêu học sinh đi gọi em ấy, lát nữa sẽ tới.

Hai cậu suy nghĩ cẩn thận trước đi, đừng già mồm cãi cố.”
Bà nói cứ như đã nhận định hai người họ gian lận không bằng.
Thằng ngồi cạnh Tưởng Nghiêu trong phòng thi nhanh chóng được gọi đến, đi theo Dương Diệc Lạc.

Tên nó là Trịnh Phàm, học sinh lớp A6.
A6 cũng là lớp Trần Thục Mai dạy.
“Em chào thầy cô, có việc gì vậy ạ?”
Học sinh dốt bình thường có khi chỉ có kết quả học tập kém, nhưng học sinh dốt để bị xếp ngồi hai chỗ cuối phòng cuối cùng thì thông thường không chỉ là vấn đề về điểm số thấp.
Trịnh Phàm nhìn thì hiền lành nhưng thực tế là học sinh vừa lười kinh niên vừa mặt dày, bảo nó chủ động nhận mình gian lận gần như không có khả năng.
Quả nhiên sau khi Trần Thục Mai hỏi có gian lận hay không, Trịnh Phàm lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không ạ! Thưa cô Trần không phải cô cũng thấy mẩu giấy ở chỗ hai bạn ấy sao.”
Trần Thục Mai gật đầu: “Biết rồi.”
Tưởng Nghiêu: “Không phải chứ cô Trần, vì sao cậu ta nói cô tin mà hai bọn em nói cô không tin?”
“Cậu chỉ nói mình không gian lận, còn gì nữa đâu?”
“Nhưng em thật sự không gian lận mà.”
Dương Diệc Lạc vẫn chưa đi, mím môi, lấy can đảm nói: “Thưa cô, em cũng cảm thấy Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt sẽ không gian lận…”

“Em xen vào làm gì? Không liên quan đến em.”
Bình thường Dương Diệc Lạc rất nhát gan, nói chuyện với giáo viên toàn thì thầm vấp lên vấp xuống, không biết hôm nay làm sao mà bỗng nhiên thẳng lưng, kiên định cất to giọng: “Thưa cô, cô không thể có cái nhìn phiến diện về học sinh như thế.”
Ngô Quốc Chung và Trương giáo chủ đều ngạc nhiên, Trần Thục Mai chợt bối rối ra mặt.
Lần trước bà đã định đổi lớp phó học tập môn Toán, dè đâu sau đó điểm của Dương Diệc Lạc lại tăng trở lại nên lỡ mất cơ hội.

Nể tình cậu vẫn ngoan ngoãn dễ bảo, bà miễn cưỡng cho cậu làm tiếp.

Không ngờ bây giờ Dương Diệc Lạc vừa không thèm nghe lời vừa khiến bà mất mặt trước nhiều người, thật sự hối hận sao không đổi quách cậu từ lâu.
“Dương Diệc Lạc! Em ăn nói với giáo viên kiểu gì đấy hả!”
“Thưa cô, em, em chỉ chỉ ra sai lầm của cô…” Dương Diệc Lạc như đã hết can đảm, giọng lại nhỏ đi: “Cô không thể vì Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt từng bị phạt trong giờ của cô mà nhận định hai cậu ấy có vấn đề được…!Ngày thường Trịnh Phàm như thế nào chẳng lẽ cô không biết…”
Trịnh Phàm phản bác ngay: “Tôi thế nào? Tuy điểm tôi hơi kém nhưng cậu cũng không thể vu khống tôi gian lận chứ? Thế khác nào cậu cũng có cái nhìn phiến diện về người khác?”
Trần Thục Mai cũng tóm được sơ hở trong logic của cậu: “Đúng vậy, nếu cô có cái nhìn phiến diện thì chẳng phải cô nên nghi ngờ Trịnh Phàm trước sao, điểm của Trịnh Phàm còn không bằng hai đứa kia.”
“Em, em…” Dương Diệc Lạc không biết nên phản bác thế nào.
Cậu không thể nói “thưa cô lần trước ở văn phòng em nghe thấy cô nói omega không bằng alpha, mấy ngày trước em còn nghe cô nói Doãn Triệt thành tích bình thường, nhà lại giàu mà không đi học thêm” được.
Cậu không có chứng cứ.
Trương giáo chủ cũng nói: “Dương Diệc Lạc, không có bằng chứng thì tốt nhất đừng nói bừa, em vẫn nên tôn trọng thầy cô giáo.”
Trần Thục Mai: “Cô biết, còn không phải tại ngày thường cô hơi nghiêm khắc với các em hay sao? Lần trước kiểm tra em làm bài rất tệ, cô phê bình em vài câu là không nên à? Vậy mà em lại ghim cô?”
Vành mắt Dương Diệc Lạc đã đỏ hoe, ấp a ấp úng: “Thưa cô em không ghim cô, em chỉ cảm thấy, cảm thấy…”
“Cô đáng được học sinh tôn trọng chắc?” Tưởng Nghiêu thình lình lên tiếng: “Omega không bằng alpha? Ai cho cô cái quyền vơ đũa cả nắm như thế? Cô thật sự tưởng rằng không ai nghe thấy à?”
Giọng hắn trầm quá đỗi, nét mặt cũng lạnh lùng, tuồng như dáng vẻ hôm đại hội thể thao lại xuất hiện.
Ngay cả Trương Dận Phong – Trương giáo chủ từng gặp nhiều học sinh cá biệt – cũng ngỡ ngàng.
Tưởng Nghiêu còn muốn nói móc tiếp thì bỗng dưng cảm thấy đằng sau áo đồng phục bị kéo nhẹ.
Bạn cùng bàn của hắn kéo áo hắn.
Tưởng Nghiêu liếc mắt, nhìn thấy Doãn Triệt khẽ lắc đầu với mình.

Đừng nói nữa.
Con người Doãn Triệt thật sự rất kỳ lạ, ngày thường trông vừa ngang vừa ngông, dường như hở tí là có thể đánh nhau với người ta, phụ huynh hay thầy cô dạy bảo một câu cũng sẽ mở miệng chửi, thế nhưng trên thực tế bất kể bị bạn học hiểu lầm hay bị người lớn răn dạy quở mắng, cậu đều không có những kích động nổi loạn như tuổi của cậu nên có.
Cậu bình tĩnh đến mức gần như chết lặng, chừng như không để tâm bất cứ điều gì.
Doãn Triệt ngắt lời, Tưởng Nghiêu bèn không nói tiếp nữa.

Trần Thục Mai lại sực tỉnh, thật sự không dám tin có học sinh dám nói mình như thế, chỉ Tưởng Nghiêu quát rống: “Tai nào của cậu nghe thấy tôi nói những lời đó!? Các cậu liên hợp lại vu khống giáo viên phải không!”
Tưởng Nghiêu: “Em, Dương Diệc Lạc, Doãn Triệt và rất nhiều bạn khác đều biết, cô có muốn gọi đến…!đối chất không?”
“Ai biết liệu các cậu có thông đồng với nhau không? Vả lại bây giờ chúng ta đang bàn việc gian lận, vì sao các cậu lại nói lạc đề công kích giáo viên? Chột dạ chứ gì!”
Trịnh Phàm cũng nói: “Các cậu có bạn học làm chứng thì tôi cũng có thể làm chứng cho cô Trần, cô Trần rất tốt với A6 bọn tôi, tôi học dốt Toán cô Trần cũng luôn nhẫn nại chỉ bảo tôi, lấy đâu ra phiến diện gì ở đây?”
Hai bên đều cho rằng mình đúng, thấy vấn đề sắp từ gian lận nâng lên thành đạo đức nhà giáo, Trương giáo chủ vội ngăn cản tình hình tiếp tục phát triển: “Tất cả bình tĩnh đi, dù thế nào thì cô Trần nói cũng có phần đúng, hiện tại chúng ta phải giải quyết việc gian lận trước, hai em có cách nào chứng minh mình không gian lận không?”
Tưởng Nghiêu: “Không gian lận là không gian lận, em không thể nào hỏi xin đáp án của Doãn Triệt, Doãn Triệt cũng không thể nào hỏi xin đáp án của em, có phải bọn em không biết làm đâu.”
Doãn Triệt lại kéo nhẹ vạt áo hắn, tỏ ý hắn câm miệng, đoạn nói: “Thưa thầy Trương, bọn em có thể thi lại cho thầy cô giám sát.”
Trần Thục Mai: “Dù làm được thì thế nào? Ai biết lúc thi hai cậu có định trao đổi đáp án không?”
Ngô Quốc Chung cũng đau đầu: “Cô Trần, như lời cô nói thì hai em ấy không còn cách nào có thể để chứng minh mình vô tội rồi.”
Hôm nay Trần Thục Mai quyết sống mái với hai đứa này: “Vốn dĩ đã không vô tội thì sao có thể có cách chứng minh mình vô tội?”
Logic này mới đầu nghe rất có lý nhưng ngẫm kỹ sẽ thấy không hợp lý.
Chuyện chưa từng làm thì chứng minh thế nào?
“Hai cậu còn gì để nói không? Không có thì tôi cho không điểm coi như giải quyết xong.

Lão Ngô, thầy đừng thiên vị chúng nó.”
Bà đã nói vậy, Ngô Quốc Chung cũng khó vặn lại, chỉ có thể hỏi hai đứa trước mặt: “Rốt cuộc hai em có gian lận không? Việc này phải ghi vào hồ sơ ảnh hưởng kỳ thi đại học sau này, rất khó xóa bỏ, có gì hai em nhanh nói đi.”
Tưởng Nghiêu khẽ “đệt”, không sợ bị ghi vào hồ sơ mà chỉ cảm thấy ấm ức.
Bản thân chịu oan đã đành, còn lôi thêm thỏ con vào.

Hắn cảm thấy không đáng cho những ghi chép nắn nót và bài tập Toán chất thành dãy trong phòng ký túc của Doãn Triệt.
Thỏ con chăm chỉ cố gắng biết bao.
“Thưa thầy, em nhận, mẩu giấy là em ném.”
Tưởng Nghiêu thẫn thờ.
Hắn chậm rãi ngoảnh đầu, nhìn cậu bạn đứng cạnh mình tường thuật với vẻ mặt bình tĩnh:
“Em không chắc mình có làm đúng không, định so đáp án với Tưởng Nghiêu nhưng cậu ấy bơ em, ném trả em mẩu giấy, như thầy thấy đấy, mẩu giấy trắng nguyên, cậu ấy không viết đáp án nào vào nên không phải gian lận.”
Giọng Doãn Triệt điềm tĩnh: “Muốn ghi vào hồ sơ thì cứ việc ghi em, không liên quan đến cậu ấy.”
Tưởng Nghiêu không thể tưởng tượng: “Cậu dở hơi à? Không làm thì nhận cái gì?”
Rốt cuộc trong não người này đang nghĩ gì vậy?
Thật ra Trần Thục Mai có rất nhiều ý kiến với Tưởng Nghiêu, chủ yếu cũng là muốn phạt hắn, xây dựng quyền phát biểu không được phép nghi ngờ của mình, Doãn Triệt bị phạt hay không không quan trọng, dù sao chắc chắn bố mẹ cậu cũng có khả năng bảo nhà trường xóa lỗi cho cậu, phạt cũng như không thôi.
Nhưng không ngờ Doãn Triệt lại đứng ra gánh mọi lỗi lầm, gỡ tội cho Tưởng Nghiêu, vậy khác nào không phạt đâu?
“Doãn Triệt, tôi biết cậu và bạn cùng bàn của cậu thân nhau, nhưng tình nghĩa anh em không phải dùng trong trường hợp này, Tưởng Nghiêu…”
“Em nói rồi, một mình em gian lận.” Doãn Triệt ngắt lời Trần Thục Mai: “Giải quyết nhanh lên được không? Em muốn về ký túc ngủ.”
Giọng điệu này rất giống trùm trường xấu xa ngang ngược hống hách trong lời đồn.
Đáng lẽ là một nút chết, đột nhiên có người thẳng thừng lấy dao chặt đứt, vấn đề lập tức được giải quyết dễ dàng.
Trương giáo chủ nhìn cậu rồi nhìn Tưởng Nghiêu, không biết có nên nhận con dao đầy điểm đáng ngờ này hay không.
“Thầy Trương.” Doãn Triệt đặt dao vào tay ông: “Tùy thầy xử lý.”
Ngô Quốc Chung thở dài, Trần Thục Mai hừ một tiếng, Dương Diệc Lạc sắp khóc đến nơi.
“…!Thôi được.”
*
Chạng vạng tầm bốn, năm giờ, lũ học sinh ai cần đi ăn thì đến căng tin ăn, ai cần ôn tập thì ở ký túc xá ôn tập, hành lang yên ắng vắng vẻ.
Doãn Triệt lần túi quần lấy chìa khóa phòng để mở cửa, đang định đi vào thì sau lưng bị đẩy mạnh, loạng choạng chúi người về trước vài bước, khi sắp ngã ngửa lại được nắm cổ áo kéo lại, ấn lên ván cửa.
Rầm!
Tưởng Nghiêu đấm một phát cạnh tai cậu, màng nhĩ ong ong.
“Cậu ra vẻ anh hùng cái gì?”
Lông mi Doãn Triệt run lên vì lực của quả đấm, ánh mắt bình tĩnh: “Đây là cách giải quyết tốt nhất, dù sao tôi bị ghi vào hồ sơ cũng có thể xóa bỏ, hay là cậu có cách khác?”
“Dĩ nhiên tôi có!” Hiện tại Tưởng Nghiêu đang rất kích động, muốn thú nhận tất thảy: Tôi lợi hại hơn cậu nghĩ nhiều, tôi có đầy cách.
Tôi không muốn cậu chịu nỗi oan này.

Nhưng khi nãy ở phòng giáo dục đạo đức hắn lại không làm được gì, khuyên thế nào Doãn Triệt cũng không nghe, cuối cùng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Trương giáo chủ: “Bao giờ thi xong sẽ có biên bản kỷ luật em.”
“Rốt cuộc vì sao cậu phải nhận? Tôi cũng có thể xóa lỗi trong hồ sơ, không cần cậu hy sinh bản thân bảo vệ tôi.”
“Dù cậu có thể xóa,” Doãn Triệt nhìn hắn: “Thì ấn tượng của mọi người đối với cậu cũng không xóa được.”
Tưởng Nghiêu ngẩn người: “Ý cậu là sao?”
“Ý trên mặt chữ.

Mọi người sẽ cho rằng cậu thật sự gian lận, dù học sinh lớp mình tin cậu thì học sinh lớp khác cũng không tin cậu.

Lời đồn xuất hiện như thế đấy, chẳng lẽ cậu muốn sau này bị người ta chỉ trỏ sau lưng?”
“Rồi cậu gánh thay tôi như vậy, không phải cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ hay sao?”
“Tôi bị chỉ trỏ lâu rồi.” Doãn Triệt cụp mắt: “Trong mắt mọi người từ đầu tôi đã giống đứa sẽ làm ra hành vi gian lận, chuyện này không ảnh hưởng đến tôi.”
“Có ai bi quan như cậu không?” Tưởng Nghiêu hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Bọn lớp mình vừa mới bắt đầu có cái nhìn khác về cậu, hôm nay lão Ngô và Dương Diệc Lạc cũng luôn nói đỡ cho cậu, mọi người đều rất quan tâm cậu, cậu cứ cam chịu như thế à?”
“Không phải tôi cam chịu mà là tôi thật sự không để ý.” Doãn Triệt cất giọng thờ ơ: “Các cậu cũng không cần bận tâm tôi, dù sao tốt nghiệp xong cũng giải tán, chắc chẳng gặp lại nữa đâu.”
Vốn dĩ Tưởng Nghiêu đang lạnh mặt cau mày, nghe hết lời nói dửng dưng của cậu thì bỗng bật cười: “Cậu giả vờ ngầu nỗi gì?”
Doãn Triệt: “Tôi không giả vờ.”
“Giả vờ tiếp đi, cậu tưởng tôi tin chắc?” Tưởng Nghiêu chống hai tay lên cửa, cúi đầu nhìn người bị vây giữa hai cánh tay mình: “Một mặt gánh mọi trách phạt cho tôi, một mặt lại nói cứ như không hề quan tâm tôi.

Rõ ràng logic của cậu không hợp lý, cố tình nói vậy chỉ để tôi đừng lo lắng cho cậu, có đúng không?”
Doãn Triệt: “Tôi không gánh…”
“Im, nghe tôi nói.”
Doãn Triệt thoáng ngẩn ngơ.
Bóng người trước mắt vụt đi, tầm nhìn của cậu chợt trở nên thoáng đãng.

Cậu trông về phía trước, xuyên qua ô cửa sổ ký túc xá, tóm được ráng chiều nơi cuối chân trời.
Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp nhưng cuỗm mất mọi giác quan và nhịp tim của cậu.
“Bớt cố tỏ vẻ cho tôi, có anh ở đây, đừng hòng ai muốn động đến cậu.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.