Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 12: Chương 12



Cổng trường Trung học Thự Quang.
Tà dương chỉ sót lại một vệt nắng, đèn đường cảm ứng được màn đêm buông xuống, tự động bật sáng.
“!” Dương Diệc Lạc giật nảy mình: “Đèn đường à…”
“Ừ, đừng sợ.” Doãn Triệt tập trung tinh thần dán mắt vào từng người đi ra cổng trường.
Dương Diệc Lạc thấy sắc trời ngày càng tối bèn ngập ngừng nói: “Cảm ơn cậu đã đi với tớ…!Nhưng mà sắp tự học tối rồi, cậu không về nhanh là thầy với các bạn lo đấy, hay là hôm nay thôi vậy…”
“Không sao, không ai lo cho tôi đâu, cậu yên tâm.”
“…”
Như thế càng khiến người ta lo hơn đấy được không, Dương Diệc Lạc nghĩ thầm.
“Cậu chắn thằng đó là học sinh ngoại trú không?” Doãn Triệt hỏi.
“Ừ, tớ nghe Chương Khả bảo vậy.”
“Thế đợi tiếp đi.”
Dương Diệc Lạc gật đầu, cùng quan sát cổng trường, đồng thời lén nhìn người bên cạnh.
Lời lẽ bàn tán về Doãn Triệt ở lớp A1 luôn không hay cho lắm, ai ai cũng bảo tính cậu lầm lì quái gở, trước kia Dương Diệc Lạc cũng cho là thế, ngoài lúc bình thường thu bài tập thì chưa từng nói chuyện với cậu.

Nhưng tối nay hai người họ ở đây chờ hơn một tiếng, nói được nhiều hơn, Dương Diệc Lạc bỗng cảm thấy thật ra Doãn Triệt…!không đáng sợ như lời đồn.
“Hôm ấy cậu quẹt trúng thằng đó làm nó bị thương à?” Doãn Triệt đột nhiên hỏi.
Dương Diệc Lạc hoàn hồn: “Ừ, nó sờ tớ…!Tớ nhất thời kích động khua dao rọc giấy, vốn dĩ chỉ định dọa nó thôi, nhưng sau không cẩn thận quẹt trúng nó…!Tớ vừa trông thấy máu đã sợ ch ảy nước mắt.”
“Nó phản ứng thế nào?”
“Mới đầu nó cáu tiết xông lên lôi lôi kéo kéo tớ, nói phải bắt tớ bồi thường không thì sẽ gọi bố đến, sau đó tớ lại khua dao, nó sợ quá chạy luôn…”
“Nhát gan.” Doãn Triệt nói: “Nhưng cậu cũng có chỗ chưa thỏa đáng.”
Dương Diệc Lạc xị mặt, vành mắt hơi ửng hồng: “Tớ biết…!Tớ không nên lơ là như thế, thằng đó hỏi đường tớ thế là tớ dẫn nó đi, kết quả đi đến chỗ không người bị nó sàm sỡ, sao mà tớ ngốc quá…”
Doãn Triệt lắc đầu: “Ý tôi không phải vậy, cậu sẵn lòng dẫn đường là cậu tốt bụng, tốt bụng không sai, sai là đứa lợi dụng lòng tốt của cậu.

Ý tôi là lần sau gặp chuyện tương tự nhất định phải giữ lại bằng chứng, nếu không nhà trường không thể giúp cậu, thậm chí có khả năng bị đứa kia cắn ngược, tố cáo cậu cố tình gây thương tích, biết chưa?”
Dương Diệc Lạc ngẩn người, mắt đỏ hoe: “Hức…!Tớ biết rồi, cảm ơn cậu Doãn Triệt…”
“Không sao, chốc nữa tôi sẽ cố hết sức lấy chứng cứ.”
“Ừ…!Cậu tuyệt đối đừng lấy đá chọi đá với thằng đó, dù sao nó cũng là alpha, hai đứa mình chưa chắc đã khống chế được nó, nhưng mà hôm nay tớ mang…”
“Suỵt, phải thằng kia không?” Doãn Triệt bỗng khẽ giọng.
Dương Diệc Lạc giật mình, lập tức nhìn hướng cổng trường…
Một alpha hơi béo không cao không thấp vừa đi ra, cặp sách khoác vất vưởng trên vai, một tay đút túi, nghênh ngang đi về phía họ.
Hai người nấp ở chỗ rẽ nên trong chốc lát chưa bị phát hiện, Doãn Triệt dùng tay ra hiệu Dương Diệc Lạc đợi ở đây, mình thì bước ra.
Mấy hôm nay tâm trạng Vương Bằng Huy không tốt, vết thương trên cánh tay vẫn chưa lành, để lại vết sẹo xấu xí rất ảnh hưởng hình tượng.

Trường học lại đưa ra cảnh cáo lần hai, quá tam ba bận, thêm một lần nữa là gã bị đuổi học.
Nếu chỉ cách vài tháng đã bị đuổi học lần hai thì chắc bố gã đánh chết gã mất, nghiêm trọng hơn có khi sẽ cắt tất cả thẻ của gã, vậy chẳng khác nào sống không bằng chết.
Thế nên mấy ngày nay gã rất yên phận, không hề dòm ngó omega xinh xắn trong trường, sợ mình không nhịn được chạy ra trêu ghẹo, cũng sợ lại gặp omega điên mới sờ có tí đã vung dao.
Cạnh thùng rác ven đường có một cái chai nước rỗng, Vương Bằng Huy vừa đi vừa đá, càng đá càng buồn bực.
“Má nó!”
Chai nước bị sút bay, va vào chân một người khác.
Vương Bằng Huy ngẩng đầu nhìn, vốn dĩ định đi qua như không có chuyện gì, thế nhưng khi chạm mắt người kia thì không nhúc nhích nổi nữa.
Ánh đèn đường phác họa dáng hình mảnh khảnh của người đó, dường như khắp người cậu đều đang phát sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trắng vừa đẹp, có điều sắc mặt hơi lạnh lùng.
Vương Bằng Huy nuốt nước bọt.
Đệt, mẹ nó đẹp thật.
“Bạn ơi ngại quá, tôi không để ý, hì hì.” Gã nở nụ cười.
Doãn Triệt nhíu mày: “Cậu làm bẩn quần tôi rồi.”
Vương Bằng Huy vội tóm lấy cơ hội: “Ui chao xin lỗi cậu nhiều, để tôi đền cho cậu! Bao nhiêu tiền nhỉ? Hay là…!tôi giặt giúp cậu nhé?”
“Không cần, đền tiền đi.”
“Được, thế tôi chuyển khoản cho cậu, thêm bạn bè được không?”
“Ừ.”
Vương Bằng Huy lập tức bước lại: “Số điện thoại của cậu là gì?”
Doãn Triệt đọc bừa một dãy số.
Vương Bằng Huy nhập xong bèn đưa điện thoại cho cậu nhìn: “Cậu xem tôi gõ đúng chưa.”
Mặt của alpha bỗng dí sát, suýt thì dán vào mặt cậu, Doãn Triệt nhanh chóng lùi một bước: “Mày làm gì đấy?”
Vương Bằng Huy ngó nghiêng xung quanh, học sinh ngoại trú về cơ bản đều đã về nhà, học sinh nội trú cũng về trường hết, trên đường chẳng có mấy ai, gan gã to hơn, vừa cười cợt vừa lại gần cậu bạn omega xinh đẹp, nhấc tay toan khoác lên vai cậu: “Có làm gì đâu, gặp nhau là duyên, anh cảm thấy hai đứa mình hợp nhau lắm.”
“Đừng chạm vào tao, cút.”
“Cục tính phết nhỉ…!Chạm một tí thì làm sao? Lại chẳng mất miếng thịt nào, omega chưa được alpha chạm là thiếu sót trong cuộc đời đấy.”
“Tao không phải omega.”
“Lừa ai hả, cưng đẹp thế này cơ mà, để anh sờ tí nào…”
Doãn Triệt nghe mà buồn nôn, liên tục lùi lại, điện thoại trong túi ghi âm toàn bộ những câu từ mang tính quấy rối của Vương Bằng Huy.
Sờ cái con khỉ, biết trước thì cậu cũng nên mang dao, “phòng vệ vừa phải” cứa hai nhát vào bộ phận quan trọng của thằng này để nó phế luôn.
“Cưng mặc đồng phục Trung học số 1 nhỉ? Lớp nào đó? Sau này anh tới chơi với cưng…”
Vương Bằng Huy vẫn không ngừng sán lại, Doãn Triệt hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nổi cáu thì thình lình liếc thấy một bóng người chỗ không xa.
Vóc dáng người đó rất cao, chạy băng băng làm tóc mái quá dài bị thổi tung, lộ ra hàng mày nghiêm nghị, có điều đôi mắt vẫn khuất sau cặp kính, phản chiếu ánh đèn đường khiến người ta nhìn không rõ.
Doãn Triệt hơi ngẩn ngơ.

Đấy là…!bạn cùng bàn của cậu ư?
Vương Bằng Huy thừa lúc cậu lơ đãng đứng yên, tay duỗi đến eo cậu: “Cuối cùng cũng ngoan hả? Thế này mới giống omega…”
Doãn Triệt thoắt sầm mặt: “Mày…”
“Aaaaa!!!”
Tiếng hét thình lình vang lên làm cả hai cùng sững sờ.
Dương Diệc Lạc cầm súng điện bằng hai tay xông lên: “Thằng lưu manh này! Không được chạm vào cậu ấy!!!”
Con ngươi của Doãn Triệt chợt co lại.
Vương Bằng Huy vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị Dương Diệc Lạc đâm sầm vào, súng điện tiếp xúc với cơ thể, lập tức giật gã co rúm ró mắt trợn trắng, đầu váng mắt hoa tay chân mềm oặt.
“Đủ rồi! Dương Diệc Lạc!” Tưởng Nghiêu tới kịp lúc: “Chút xíu là đủ rồi, giật lâu quá chết người đấy.”
“Á!” Dương Diệc Lạc vừa nghe vậy thì giật mình vội buông tay, súng điện ngắt điện rơi xuống đất, lăn lộc cộc mấy vòng rồi dừng cạnh chân Doãn Triệt.
Doãn Triệt chậm rãi cúi đầu, đầu óc đờ đẫn.
Vương Bằng Huy bị giật mấy giây liền, thần trí không tỉnh táo, choáng váng loạng choạng một chốc xong lăn kềnh ra đất.
Dương Diệc Lạc sợ ngu người: “Nó nó nó chưa chết phải không?”
“Chưa chết, ngất thôi.” Tưởng Nghiêu chẳng buồn ngó ngàng tên nằm dưới đất, ngồi xuống nhặt súng điện quẳng ra xa, quay đầu nhìn người trước mặt: “Cậu không sao chứ?”
Doãn Triệt không nói không rằng, đôi môi tái nhợt hơi run, nhìn kỹ thì dường như cả người đều đang run.
“Không sao, tôi ném đi rồi.”
Doãn Triệt vẫn không đáp, như thể bị câm.
Tưởng Nghiêu hơi cúi xuống, đưa mặt lại gần cậu đặng nhìn thẳng vào mắt cậu.

Hắn giơ tay chạm khẽ lên tóc cậu: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Doãn Triệt ngơ ngác nhìn lại hắn.
Tóc mái của Tưởng Nghiêu lại xõa xuống, độ dài quá mắt khiến mắt hắn luôn mờ mờ ảo ảo.

Nhưng lúc này họ cách nhau chỉ bảy, tám xăng ti mét, đèn đường hắt lên mặt cả hai, tất thảy những chi tiết mà trước đây chưa từng để ý hay chưa thể xác định đều không chỗ giấu giếm.
…!Mắt của Tưởng Nghiêu màu nâu xám đen.
Màu xám không rõ, giống vệt sáng trắng thoắt ẩn thoắt hiện ẩn giữa màu nâu đậm hơn, soi dưới ánh sáng mới lộ ra, đi cùng là sự nguy hiểm và áp bức không thể lơ là.
“Nhìn mê mẩn luôn rồi à?” Tưởng Nghiêu cười với cậu.

Hắn lùi lại, đôi mắt ấy lại trở nên không rõ ràng: “Thỏ con, hoàn hồn.”
Câu nói của hắn như có thể gọi hồn, Doãn Triệt chợt bừng tỉnh, cảm giác sợ hãi dâng khắp cõi lòng ban nãy không biết làm sao bỗng tan tành mây khói.
…!Hệt như thật sự nhìn đến mê mẩn rồi vậy.

…!Mắt mặt quá.
“Không sao là tốt, nếu còn chỗ nào không thoải mái thì nói với anh đây.”
“…!Ừ.”
Dương Diệc Lạc ở bên cạnh lo lắng mãi, sắp khóc đến nơi: “Làm sao bây giờ, cứ để tên này nằm đây sao? Có phải tôi gây họa rồi không?”
“Đừng sốt ruột, không sao.” Tưởng Nghiêu lôi điện thoại ra: “Mọi người đều đang tìm các cậu, tôi gọi bọn nó qua đây trước rồi bàn xem giải quyết thằng béo chết tiệt này thế nào.”
Đám Chương Khả nhận được điện thoại bèn chạy đến ngay, còn dẫn theo một bạn nam lạ mặt.
“Đây là anh em tốt của tôi, vừa nãy gặp trên đường.

Tường Tử, cậu mau xem có phải thằng này không?”
Tường Tử nhìn đất: “Đúng rồi, tên đó đấy!”
Tưởng Nghiêu: “Tôi vừa ngó rồi, xung quanh đây không có camera.

Thế này đi, Tường Tử, cậu đi gọi bảo vệ trường cậu, cứ nói là trông thấy có học sinh bị ngất, kêu bảo vệ đưa nó đến phòng y tế, sau nếu nó tỉnh mà đến trường bọn tôi kiếm chuyện thì bọn tôi nghĩ cách sau.”
Cả bọn gật đầu nói phải nhưng sắc mặt đều buồn rầu, không có camera đồng nghĩa với không có chứng cứ, lỡ như thằng này tỉnh lại tìm đến trường, đổi trắng thay đen yêu cầu giải thích, có lẽ Dương Diệc Lạc vẫn phải bị xử phạt.
“Không cần nghĩ nữa.” Doãn Triệt lấy điện thoại ra: “Tôi ghi âm những lời quấy rối học sinh của nó rồi, người nên kiếm chuyện là bọn mình mới phải.”
Đám kia tươi tỉnh hẳn, nhưng sau đó nhận ra người nói là Doãn Triệt thì lại không biết phải tiếp lời ra sao, đưa mắt nhìn nhau.
“Anh Triệt đỉnh!!!” Chương Khả chợt hô.
Mấy đứa khác ngẩn ra.
Nghĩa khí và xung động giữa tụi con trai luôn òa lên đột ngột, Chương Khả vừa hô thì trong nháy mắt đã châm lửa nhiệt huyết trong lòng mấy cậu trai, thiêu đốt rốt ráo những cự nự chẳng đáng kể.
Ờ ha, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ đỉnh là được rồi.
“Anh Triệt đỉnh!”
“Nhanh trí lắm luôn!”
“Đúng là cậu mà!”
Tưởng Nghiêu cũng hô theo: “Triệt Triệt giỏi lắm!”
Mấy đứa kia: “…”
Sao nghe cứ kì kì?”
Tưởng Nghiêu: “Được rồi, không sao thì mau giải tán đi, còn mười phút nữa bắt đầu tự học tối, cẩn thận Trương giáo chủ tóm cả lũ.”
Mọi người vừa cuống cuồng tìm Dương Diệc Lạc nên quên mất giờ giấc, được Tưởng Nghiêu nhắc nhở bỗng sực nhớ ra tự học tối, lập tức tạm biệt rồi lao như điên về.
Lâm Viễn xung phong đưa Dương Diệc Lạc về nhà nên đi trước, trong chốc lát một đám đông người chỉ còn lại Tưởng Nghiêu, Doãn Triệt, Chương Khả, Tường Tử và Vương Bằng Huy bất tỉnh nhân sự.
Tường Tử: “Vậy tôi đi tìm bảo vệ đây.”
Chương Khả: “Đi đi, bái bai nhé người anh em, nhớ đừng nhắc đến bọn tôi!”
“Không cần thừa lời! Yên tâm đê!”
Tường Tử vẫy tay, xoay người chạy về phía phòng bảo vệ.
Chương Khả nhìn cậu ta chạy xa rồi thì nói: “Bọn mình cũng về đi, tôi không muốn bị Trương giáo chủ bắt được phải viết bản kiểm điểm tám trăm chữ đâu.”
Tưởng Nghiêu lại đứng im không nhúc nhích, cau mày trầm tư: “Chương Khả, anh em của cậu…!là người ở đâu?”
“Người Hồ Nam, sao thế?”
À, thảo nào.
“Không có gì, đi thôi.”

“Vậy nên thằng này không được gọi là anh Phi, đúng không?” Doãn Triệt đột nhiên hỏi.
Bước chân Tưởng Nghiêu khựng lại.
Chương Khả ù ù cạc cạc: “Không gọi là anh Phi thì gọi là gì?”
“Anh em của cậu không phân biệt được fei với hui, vả lại tôi nghe Dương Diệc Lạc nói thằng này tên là Vương Bằng Huy, chắc được gọi là anh Huy.” Doãn Triệt phân tích: “Nhưng mà…!thực lực này cũng xứng làm đại ca Đông Thành sao? Có lẽ là giả mạo, chắc anh Hui là người khác.” [1]
[1] /fei/ là Phi; /hui/ là Huy, cũng đồng âm với Hôi (biệt danh anh Hôi của Tưởng Nghiêu).
Chương Khả: “Sao cậu biết giả mạo? Có thể nó khoác lác mà.”
Doãn Triệt: “Trước đây tôi nghe em tôi bảo Đông Thành có alpha rất ngạo mạn hống hách, hình như là anh Hui, tự cho mình đẹp trai ngời ngời, thường xuyên quấy rối omega, tiếng xấu truyền xa.”
Tưởng Nghiêu: “…”
Chương Khả: “Hả? Chẳng lẽ…!trường bọn nó có hai học sinh chuyển đến từ Đông Thành?”
Doãn Triệt: “Tôi không rõ anh Hui thật có chuyển trường không, nếu chuyển đến thật…”
“Ê, các cậu còn tâm trạng nói linh tinh à?”Tưởng Nghiêu chỉ đồng hồ của mình: “Chỉ còn năm phút thôi, tôi chân dài chạy nhanh không cần vội, hai cậu chân ngắn phải nhanh lên đấy.”
Chương Khả: “Đù! Cậu bảo ai chân ngắn?”
Doãn Triệt cũng đen mặt: “Đọ không?”
Tưởng Nghiêu: “Đọ thì đọ, ai sợ ai.”
Ba người nhìn nhau, đồng thời co giò chạy.
Bóng ba thiếu niên lao vun vút giữa trời đêm.
Chương Khả lầm bầm chạy thục mạng, từ đầu đến cuối đều rớt sau cùng, rốt cuộc không thể không thừa nhận đúng là chân hai người đằng trước dài hơn mình.
Tưởng Nghiêu chạy chậm lại, duy trì vị trí thứ hai.
Doãn Triệt chạy trước hắn một mét, áo khoác đồng phục bị gió thốc lên cao, để lộ sơ mi mỏng bên trong, dưới áo sơ mi là vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên.
Dáng vẻ ung dung chạy băng băng ấy…!như thể ngay giây tiếp theo sẽ bay lên vậy.
Dường như dù là ánh mặt trời rực rỡ hay màn đêm vô tận đều không ảnh hưởng đến cậu, bất cứ khi nào cậu cũng có thể rời đi mà không mảy may lưu luyến.
Bỗng nhiên Tưởng Nghiêu rất muốn kéo cậu lại.
Kéo cậu về bên mình, không để cậu đi.
Đầu óc hắn vẫn chưa làm rõ nỗi xúc động bất chợt ấy tới từ đâu thì tay đã vươn ra…
“Tưởng Nghiêu!”
Doãn Triệt gọi to tên hắn.
“…!Sao?” Tưởng Nghiêu thả tay xuống.
“Vừa nãy quên mất, cảm ơn cậu!” Doãn Triệt không ngoảnh đầu, thế nhưng Tưởng Nghiêu có thể nhìn thấy mặt nghiêng cùng khóe môi giương lên của cậu từ góc chếch sau lưng.
“Tôi rút lại lời nói lúc trước, cậu đẹp trai hơn tên kia một chút!”
Tưởng Nghiêu sững người, sau đó hắn cũng nhoẻn miệng cười: “Cuối cùng cậu cũng nhận ra vẻ đẹp của anh đây rồi!”
“Tôi không nói đến ngoại hình!”
“Thế ý cậu là gì?”
Doãn Triệt lại không chịu nói, vừa chạy như bay vừa cười cực kỳ sảng khoái.
Gió đêm rít gào bên tai, cuốn tung mái tóc cùng vạt áo đồng phục của các thiếu niên.

Đèn đường soi sáng hướng họ chạy, đêm đen cũng không sợ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.