Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 125: 125: Ngoại Truyện 2 2



Chỉ vì câu nói ấy mà mấy hôm nay Doãn Triệt đều bất an.

May sao sau khi nộp bài luận cuối cùng, giảng viên rất hài lòng và cho cậu điểm xuất sắc, học kỳ một năm nhất đại học kết thúc suôn sẻ, hai ngày tới sẽ thu dọn vali chuẩn bị về nhà.
Cậu và Tưởng Nghiêu đã bàn với nhau đón sinh nhật ở trường, một là tiện, hai là như Tưởng Nghiêu nói thì về nhà cũng không có sinh nhật bất ngờ, chưa biết chừng còn có kinh hãi, thôi cứ ở trường cho lành.
Vì vậy Doãn Triệt đã hao tâm tổn sức sắp xếp kế hoạch của cả ngày hôm đó, sáng sớm tự tay nấu một bát mì trường thọ, sau đó đến sân trượt băng chơi, buổi trưa đặt ở nhà hàng lọt bảng xếp hạng, sang chiều đi xem phim, buổi tối về nhà ăn cơm, nguyên liệu chuẩn bị sẵn bảo quản trong ngăn đông tủ lạnh.
Về phần quà sinh nhật, cậu đã chuẩn bị một cây bút máy ngòi vàng 24K đắt tiền, sau này Tưởng Nghiêu tham gia cuộc thi biện luận hoặc lúc kiện tụng có thể cài trên túi áo trước ngực, đồng hành cùng hắn từng giây từng phút.
Thật ra ban đầu cậu mới là người muốn học Luật.
Lúc điền chuyên ngành cậu từng đắn đo giữa khoa Luật và khoa Tâm lý, Doãn Quyền Thái khuyên cậu học Luật, dù sao gia đình cũng có nguồn lực và quan hệ, con nối nghiệp cha là lựa chọn rất tốt.
Nhưng Tưởng Nghiêu nói: “Làm nghề này phải tranh luận quyết liệt dựa vào lý lẽ với người khác, tính cậu không cứng rắn, có thể sẽ gặp rào cản, cậu suy nghĩ thêm đi.

Tôi cảm thấy cậu thông minh lại bình tĩnh, thích hợp làm nghiên cứu, có lẽ khoa Tâm lý hợp với cậu hơn.

Dù sao cậu cũng muốn giúp đỡ những người có hoàn cảnh tương tự cậu mà.

Thật ra chọn ngành nào cũng được, tạm thời gác vấn đề này lại đã, nghĩ kỹ xem bản thân cậu thích ngành nào hơn?”
Lời Tưởng Nghiêu nói gãi đúng chỗ ngứa, khiến cậu hiểu thông suốt, sau khi nghĩ rõ ràng bèn chọn khoa Tâm lý, tuy nhiên Tưởng Nghiêu lại bất ngờ điền khoa Luật.
“Cậu không thừa kế công ty của bố cậu à?”
“Từ đầu tôi đã không có ý định đấy, không hứng.” Tưởng Nghiêu trả lời như vậy: “Tôi muốn làm anh hùng trong lòng cậu hơn, như bố cậu đó.”
Thực tế chứng minh Tưởng Nghiêu thật sự rất phù hợp, làm đại ca Đông Thành nhiều năm nên về mặt khí thế, đám bạn đồng trang lứa không ai hơn được hắn, cộng thêm gương mặt không cười nhìn rất lạnh lùng, dán mắt vào ai là người đấy rén.

Quan trọng nhất là hắn tư duy nhanh nhạy, nói năng bạo dạn mà vẫn cẩn thận tỉ mỉ, kể cả Doãn Quyền Thái cũng khen hắn là hạt giống tốt, có ý sau này giao công ty cho hắn.
Doãn Triệt rất rõ với IQ và năng lực của Tưởng Nghiêu, thật ra học ngành gì cũng hợp, thậm chí còn nhẹ nhàng và dễ đạt thành tựu hơn, nhưng hắn khăng khăng chọn con đường gian khổ hơn phần nhiều là vì cậu.
Vậy nên cậu cũng muốn động viên Tưởng Nghiêu trong khả năng của mình.
*
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ sinh nhật đến.
Buổi tối trước ngày nghỉ đông sinh viên khoa Tâm lý tổ chức liên hoan, Hứa Uy phụ trách kêu gọi mọi người.

Vốn dĩ Doãn Triệt không định đi nhưng các bạn mời cả một giảng viên dạy môn chuyên ngành tới, giảng viên này đã giải đáp rất nhiều thắc mắc cho cậu, nghĩ bụng nên cảm ơn thầy đàng hoàng, cậu bèn tham gia với các bạn.
Bữa liên hoan diễn ra tại một nhà hàng gần trường, đám thanh niên không quá chú trọng, một nhóm hai, ba chục người ghép bàn ngồi tự nhiên.

Doãn Triệt ngồi gần giữa, bên trái là Hứa Uy, bên phải là một bạn học có quen biết.
Rất nhiều người đã sắp xếp xong vali, ngày mai phải dậy sớm đi máy bay hoặc tàu hỏa về nhà nên không uống rượu mạnh, gọi đồ uống nóng và rượu vị trái cây ướp lạnh.
Hình như nhà hàng để nhiệt độ điều hòa hơi cao, Doãn Triệt cởi áo phao, chỉ mặc độc áo len mà vẫn cảm thấy nóng, xin một ly rượu lạnh nhấp thử, vị đào trắng đậm đà, gần như không nếm được vị rượu, thế là yên tâm uống tiếp.
Khoa Tâm lý sĩ số không đông, bạn học cùng khoa về cơ bản đều từng nghe tên của nhau, có tiếng tăm nhất tất nhiên phải kể đến cậu bạn omega lạnh lùng như núi băng nổi tiếng toàn trường, alpha đi trên đường đều dõi mắt nhìn theo, song đương sự có vẻ say mê học tập không hề nhận ra.

Rất nhiều bạn khoa Tâm lý không hiểu làm sao cậu lại học chuyên ngành này, mai sau đi hành nghề, người khác hướng dẫn người bệnh từng bước với thái độ hòa nhã dễ gần, Doãn Triệt ngồi trước mặt người bệnh, có lẽ cảnh tượng chẳng khác nào nghiêm hình bức cung.
Nhưng lúc này, cậu bạn omega lạnh lùng như núi băng mặc áo len trắng, khuôn mặt ửng hồng ngồi giữa mọi người, im lặng ăn cơm uống rượu, thi thoảng đáp lại đôi câu, coi vẻ cũng là người bình thường, còn rất…!đáng yêu.
Doãn Triệt không biết hôm nay mình làm sao, uống mấy hớp rượu đã bắt đầu chóng mặt, giảng viên ở đối diện đang nói với cậu nội dung chương trình học kỳ sau, khuyên cậu kỳ nghỉ đông chuẩn bị bài trước, đáng lẽ cậu nên nghiêm túc lắng nghe nhưng luôn mất tập trung, chỉ có thể đồng ý trước.
Hứa Uy muốn cụng ly với cậu, cậu xua tay từ chối: “Chắc tôi phải về trước, người không khỏe lắm.”
Hứa Uy ân cần hỏi: “Cần tôi đưa cậu về không?”
“Không cần, tôi gọi bạn trai tôi.”
Không biết có phải giọng hơi lớn hay không mà bỗng nhiên cậu cảm thấy mọi người đều nhìn sang.
“Doãn Triệt, cậu có bạn trai hả?”
“Ầy mày chậm tiêu đúng không, bạn trai người ta là Tưởng Nghiêu.”
“Tưởng Nghiêu? Tưởng Nghiêu khoa Luật á!?”
“Thật không vậy? Hình như tôi từng nghe nói, cứ tưởng đứa khác đồn bậy bạ.”
Tiếng bàn tán ríu rít xung quanh làm Doãn Triệt càng váng đầu tợn, cau mày: “Ừ, thật.”
Mọi người “ồ” lên.
“Bạn trai cậu đẹp trai thế, có lo bị người khác cướp mất không vậy?”
“Bình thường hai cậu ở chung thế nào? Tớ hơi tò mò.”
“Tôi cũng tò mò, cảm giác hai cậu chưa từng thể hiện tình cảm công khai bao giờ, có phải bình thường cũng không hay trò chuyện không? Là kiểu cho nhau không gian riêng ấy hả?”
Doãn Triệt: “…”
Toàn cái gì với cái gì thế này.
Không thể hiện tình cảm công khai là vì Tưởng Nghiêu mà được đà thì sẽ không ngừng nổi, chuyện không biết xấu hổ gì cũng có thể làm ra, cho nên cậu rút kinh nghiệm từ cấp ba, đặt quy định trong nhà rằng đến trường không được thể hiện tình cảm, nếu không phạt ngủ riêng một đêm.

Dưới cơn ấm ức, Tưởng Nghiêu cài riêng một nhóm bạn ngoài trường đại học có thể nhìn thấy bài viết Wechat, khoe khoang táo tợn hơn, hình thức mới mẻ ở tầm cao mới, thường xuyên “vô tình” để lộ những nội dung cực kỳ ngứa đòn, chẳng hạn như:
[Tiết một hôm nay đến muộn, haiz, áy náy quá, rất xin lỗi thầy giáo.

Xem ra về nhà phải bàn với Triệt Triệt đổi sữa tắm, nhãn hiệu bây giờ quá thơm, ôm em ấy ngửi suốt đêm vẫn không muốn buông tay.]
Doãn Trạch bình luận: [Đệch mợ sao anh không nhắm mắt xuôi tay luôn đi?]
Tình trạng tương tự xảy ra hàng ngày, bởi thế trang cá nhân của Tưởng Nghiêu luôn rộn rã khác thường, đầy cuộc chửi nhau.
Nhưng trong mắt các bạn đại học, trang cá nhân của Tưởng Nghiêu lúc nào cũng trống huơ trống hoác, vì thế biệt danh nam thần lạnh lùng lại được củng cố hơn.
Doãn Triệt không có lòng dạ giải thích nhiều, cảm thấy pheromone của mình sắp rỉ ra đến nơi, lập tức gọi điện thoại cho Tưởng Nghiêu.
Mọi người xung quanh nín thở lắng nghe.
Tưởng Nghiêu bắt máy rất nhanh, nhưng không may là hắn không ở gần trường, đang đi mua đồ ở trung tâm thương mại cách đây mấy cây số.
“Anh thấy trong tủ lạnh toàn đồ anh thích nên đi mua thêm đồ em thích.

Bọn em liên hoan sao rồi, có uống rượu không?”
Doãn Triệt nói đúng sự thật: “Có, chắc lâu quá không uống, em hơi váng đầu.

Mà cũng không sao lắm, còn phải ngồi một lúc nữa, anh mua xong đi rồi đến đón em.”
“Anh về lên mạng đặt, chờ anh hai mươi phút.” Tưởng Nghiêu không cho từ chối.
Doãn Triệt cúp máy, trước từng cặp mắt hiếu kỳ đành phải nói: “Anh ấy sẽ đến, ngại quá.”
“Không sao không sao, bọn tớ đang mong được gặp cậu ấy đây!”
Hứa Uy gọi phục vụ lấy thêm ghế đặt bên phải hắn, bất chợt hỏi: “Cậu ta có bảo đi mua với ai không?”
“Không, chắc anh ấy đi một mình.”
“À…” Hứa Uy không chút để ý: “Không ngờ nam thần cũng ham chơi phết nhỉ.”
Doãn Triệt không phải người suy nghĩ thẳng đuột như Tưởng Nghiêu, có thể nghe ra Hứa Uy muốn chứng minh Tưởng Nghiêu không quan tâm cậu.
Có lẽ không chỉ Hứa Uy mà phần lớn bạn ở đây cũng nghĩ như vậy, chỉ là không nói ra.
Coi bộ cấm thể hiện tình cảm công khai cũng nảy sinh ảnh hưởng bất lợi.
Doãn Triệt suy nghĩ giây lát, tranh thủ lúc Tưởng Nghiêu chưa tới bèn nhắn tin cho hắn.
Mười lăm phút sau Tưởng Nghiêu đẩy cửa nhà hàng đến trước giờ hẹn, thở ra khói trắng đứng ở cửa nhìn một vòng, nhanh chóng tìm ra Doãn Triệt.

Hắn cười với cậu, sải bước đi sang kéo ghế trống bên phải cậu, ngồi xuống một cách tự nhiên: “Ngại quá, tôi hơi lo em ấy, các cậu tiếp tục đi, cứ mặc kệ tôi.”
Nói vậy nhưng khách quý đã tới, nào ai còn tâm trạng ăn cơm? Ngoại trừ thầy giáo sang bàn bên cạnh kéo sinh viên nói chuyện học thuật, còn đâu những người khác đều vừa âm thầm vừa ngang nhiên để ý cặp đôi kỳ diệu hiếm khi xuất hiện cùng nhau.
Doãn Triệt hỏi: “Ăn tối chưa?”
Tưởng Nghiêu đáp: “Ăn rồi.”
Doãn Triệt hỏi: “Ăn gì?”
Tưởng Nghiêu đáp: “Vào đại một quán cơm cà ri trong trung tâm thương mại, ăn cũng được.”
Doãn Triệt nói: “Ò.”
Mọi người nghĩ thầm quả nhiên quan hệ rất lạnh nhạt.
“Còn chóng mặt không?”
“Đỡ hơn rồi.”
Tưởng Nghiêu thả một ít pheromone xoa dịu cảm giác khó chịu của cậu.
Hứa Uy ngồi gần nhất loáng thoáng ngửi thấy, cười hỏi: “Ấy Tưởng Nghiêu, cậu thả pheromone làm gì, ở đây nhiều omega, không phải cậu muốn thả thính ai đấy chứ?”
Tưởng Nghiêu mỉm cười: “Còn có thể thả thính ai, dĩ nhiên là cục cưng nhà tôi rồi.”
Hứa Uy: “…”
Doãn Triệt hơi hối hận vì bỏ lệnh cấm thể hiện tình cảm nơi công cộng, e rằng tối nay tên này phải giải tỏa mong muốn thổ lộ đã kìm nén cả học kỳ.
Tưởng Nghiêu lại hỏi: “Em no chưa?”
Doãn Triệt: “Cũng lưng lửng bụng rồi.”
Tưởng Nghiêu móc ra một hộp bánh kem như làm ảo thuật: “Ăn được cái bánh nhỏ nữa không?”

Cảnh tượng hết sức quen thuộc, Doãn Triệt không khỏi bật cười: “Cả cái chắc không được, anh ăn một nửa trước đi.”
Tưởng Nghiêu mở hộp, bên trong đựng một miếng bánh cheesecake hình tam giác, lấy thìa xúc một miếng ở chóp nhọn đưa lên miệng cậu: “Em nếm thử trước đã.”
Doãn Triệt ngoan ngoãn há miệng, bánh mềm tan dậy mùi thơm, đầu lưỡi vấn vít vị sữa ngọt ngào.
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Ăn miếng nữa nào.”
Tưởng Nghiêu đút từng thìa cho cậu, cậu ăn từng miếng Tưởng Nghiêu đút, tự nhiên như ở nhà.
Chiếc bánh nho nhỏ Doãn Triệt ăn nhoáng cái là hết, Tưởng Nghiêu giả vờ giận lẫy: “Đã nói của anh một nửa cơ mà?”
“Em tưởng anh không muốn ăn.”
“Ai bảo, anh còn đang chờ em nói không ăn nổi nữa, thế mà em ăn hết rồi.”
“Anh trách em?” Doãn Triệt nhướng mày.
Tưởng Nghiêu: “Trách anh, biết trước em ăn giỏi thế thì nên mua hai cái.”
Doãn Triệt cười mắng: “Anh mới ăn giỏi.”
Tưởng Nghiêu cũng cười, ngồi quay về phía cậu, nhìn mặt cậu chăm chú.
Tiếng cười dần tắt khi ánh mắt chạm nhau, trong chốc lát cả hai đều đắm chìm trong đó, không cảm nhận được chung quanh yên tĩnh lạ thường.
Má Doãn Triệt đỏ bất thường, không biết là ngại hay nóng quá, Tưởng Nghiêu cầm lòng chẳng đặng đưa tay xác nhận…
“Khụ khụ!” Hứa Uy bỗng nhiên ho mạnh.
Doãn Triệt bừng tỉnh quay đầu nhìn, ánh mắt mọi người cùng bàn đều đổ dồn về phía họ, cậu vội vàng xoay người ngồi thẳng.
Bất cẩn một cái là quên béng tất cả.
Tay Tưởng Nghiêu không sờ được mặt cậu mà chỉ chạm vào gáy.
Hứa Uy cười nói: “Doãn Triệt, ăn mỗi bánh hơi ngấy đúng không? Ăn thêm thức ăn đi này.”
Tay Tưởng Nghiêu tiện đường khoác lên vai Doãn Triệt, kéo cậu về phía mình: “Em ăn gì? Anh gắp cho.”
Doãn Triệt rất phối hợp dựa vào hắn: “Ăn tôm.”
Thế là mười phút sau đó mọi người tiếp tục bị ép chịu đả kích, mặc dù con tôm Tưởng Nghiêu bóc nát vụn nhưng không ảnh hưởng ánh mắt cưng chiều của hắn lúc đút tôm cho Doãn Triệt làm lật đổ tam quan.
Gì mà nam thần lạnh lùng, gì mà người đẹp hờ hững như núi băng, hai người này còn ngọt ngấy hơn cả sốt socola.
Có người không nhịn được hỏi: “Doãn Triệt, ở nhà các cậu…!cũng như vậy sao?”
Tưởng Nghiêu trả lời: “Ở nhà em ấy chê tôi cơ, đút tận miệng cũng không chịu ăn, có các cậu nên cho tôi mặt mũi đấy.”
Bạn học được hắn trả lời rất kích động, nóng lòng hóng hớt: “Nam, à không Tưởng Nghiêu, hai cậu quen nhau thế nào?”
“Lớp 11 tôi chuyển đến trường em ấy, làm bạn cùng bàn của em ấy.”
“Vậy ai theo đuổi ai?”
“Tôi theo đuổi em ấy, theo đuổi lâu lắm, đúng không Triệt Triệt?”
Doãn Triệt gật đầu: “Ừ, nhưng tôi thích anh ấy trước.”
Tưởng Nghiêu cố hết sức dằn khóe môi giương lên.
Bạn học thấy hai người không hề lạnh lùng như tưởng tượng thì lớn mật hơn, trêu đùa hỏi: “Sau này các cậu muốn có con gái hay con trai?”
Hứa Uy nói leo: “Hỏi câu này có sớm quá không, bây giờ người ta mới yêu đương thôi.”
“Thế lại không phải.” Tưởng Nghiêu hờ hững nói: “Bọn tôi đã gặp phụ huynh hai bên, con muốn có cũng được, trai gái tôi đều thích, nhưng việc này không quan trọng, có hay không không thành vấn đề.”
Hứa Uy thảng thốt: “Các cậu đã…”
Tưởng Nghiêu: “Đúng, như cậu nghĩ.

Tóm lại bọn tôi không chỉ dừng ở yêu đương, bọn tôi muốn lấy nhau cùng trải qua cả đời.”

Mất một chốc mọi người mới hiểu, đôi trẻ đã đánh dấu trọn đời.
Hứa Uy tự chuốc vạ vào thân, thời gian còn lại của buổi liên quan đều im như thóc, một mình uống rượu giải sầu.
Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt ngồi cùng các bạn một lúc nữa rồi tạm biệt về nhà trước.
“Anh nói với cậu ta mấy chuyện đấy làm gì.” Doãn Triệt cởi giày tựa vào khoảng tường cạnh cửa, tháo khăn quàng cổ: “Bây giờ mọi người đều biết bọn mình đã đánh dấu.”
“Biết là tốt nhất, đỡ cho một vài người nào đó không có mắt nhìn ảo tưởng cướp em khỏi anh.” Tưởng Nghiêu cởi khăn quàng cho cậu, sờ trán cậu: “Vẫn hơi nóng, trước lúc anh đến uống nhiều rượu không?”
“Không nhiều, chỉ uống một ly, nồng độ cũng không cao.”
“Hay là bị sốt?”
“Có lẽ thế.”
“Đi tắm rồi ngủ một giấc, nếu nghiêm trọng thì đi viện.”
Doãn Triệt ngẫm nghĩ: “Để sau đi.”
Cậu không muốn lỡ mất kế hoạch ngày mai.
Buổi tối cậu muốn ngủ riêng nhưng Tưởng Nghiêu không đồng ý, cứ phải ôm cậu khư khư, nói là để tiện xem xét nhiệt độ cơ thể cậu.

May thay sức khoẻ cả hai đều khá ổn, chắc không có gì đáng ngại.
Gần đây cậu bận viết bài luận cuối kỳ, khó khăn lắm mới được thả lỏng, giấc này ngủ mê mệt không mộng mị, hoàn toàn là ngủ như chết.
Lúc Tưởng Nghiêu gọi dậy, Doãn Triệt có cảm giác mình mới ngủ mười phút, ý thức rời rạc trong cơn buồn ngủ, mắt không có tiêu cực, chỉ cảm thấy toàn thân rệu rã không nhấc nổi ngón tay, tai có thể nghe thấy Tưởng Nghiêu đang gọi mình nhưng cổ họng không phát ra được tiếng.
Tận khi mùi hương quen thuộc ngày càng đậm từ từ vây lấy cậu, cậu mới tìm về một chút ý thức, mơ màng nhìn Tưởng Nghiêu: “Sao thế…”
“Em sắp ph át tình.”
“Không thể nào…” Như năm ngoái thì kỳ ph át tình của cậu ắt hẳn còn non nửa tháng nữa.
Tưởng Nghiêu lau mồ hôi trên trán cậu, truyền một ít pheromone cho cậu thông qua miệng: “Anh cũng cảm thấy lạ, nhưng lượng pheromone em rỉ ra không bình thường.

Vừa nãy anh gọi điện hỏi bác sĩ Phùng, chú ấy bảo áp lực quá lớn có thể làm kỳ ph át tình tới sớm, hơn nữa kỳ ph át tình của em vốn dĩ đã không ổn định.”
Doãn Triệt đỡ hơn đôi chút, ngoảnh đầu nhìn cửa sổ, nắng mai nhàn nhạt chứng tỏ đã qua một đêm.
“Chúc mừng sinh nhật anh…”
Tưởng Nghiêu phì cười: “Giờ là lúc nói chuyện này à?”
“Không thì nói gì…”
“Ừm, nói coi kế hoạch bị nhỡ hôm nay nên bù đắp anh thế nào?”
Doãn Triệt thừ người.

Đúng vậy, tình trạng của cậu hiện giờ chắc chắn không thể ra ngoài, lịch trình sinh nhật tốn công sắp xếp chỉ có thể bỏ đi.
“Em xin lỗi…”
“Nói gì đấy, anh đùa thôi đừng tưởng thật.” Tưởng Nghiêu cởi khuy áo ngủ của cậu, tay sờ từ eo xuống dưới, từ hõm lưng luồn vào quần ngủ: “Đón sinh nhật ở nhà cũng được, quan trọng không phải là làm gì mà là làm với ai.”
Câu này thật sự rất cảm động, điều cảm động nhất không nằm ở bản thân câu nói mà là Doãn Triệt biết, Tưởng Nghiêu chưa bao giờ thốt ra lời yêu thương giả tạo.
Bởi vậy mỗi một câu đều xuất phát từ tận đáy lòng.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Doãn Triệt: Em xin lỗi, không thể ra ngoài chơi với anh, chỉ có thể ở nhà í ẹ.
Bạn Tưởng: Có chuyện tốt thế này à?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.