Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 41: Chương 41



Doãn Triệt cầm cốc sữa, quên cả uống.
Hồi lâu sau cậu mới hiểu ra ý nghĩa từ những câu chữ ấy: “Bố cậu nói hay thật.”
“Ừ, tôi cũng thấy thế.” Tưởng Nghiêu chạm cốc cậu: “Uống nhanh lên, sắp nguội rồi.”
Điện thoại truyền đi một vòng đã quay về, hơn hai chục người mới gọi bảy, tám trăm tệ, tiết kiệm hết sức.
“Bọn mày đừng tiết kiệm cho tao chứ.” Tưởng Nghiêu lại gọi thêm đồ uống và tráng miệng, tổng cộng hơn một nghìn tệ, đặt đơn ngay.
Nửa tiếng sau, đồ ăn ngoài lục tục giao tới, trải đầy bàn phòng khách, bếp và quầy bar, một đám người vừa ăn vừa tán dóc, chủ đề chỉ là những tin vịt trong trường, thỉnh thoảng cũng đan xen tin vịt của trường khác.
Trường khác chủ yếu là Trung học số 1.
Vốn dĩ Doãn Triệt đang rất tự hào khi nghe họ bàn tán về nam thần trường Trung học số 1, Tưởng Nghiêu cứ phải nói leo: “Thằng em trời đánh đấy…”
Cậu đạp hắn một phát dưới gầm bàn.
Tưởng Nghiêu tức khắc ngậm miệng.
Đang ăn, không biết ai thình lình hét to: “Cứu với trời ơi!”
Cả bọn tưởng xảy ra việc gì, sốt sắng hỏi: “Sao đấy sao đấy?”
Người vừa hét ngẩng lên, giọng đầy sợ hãi: “Có điểm rồi! Mẹ tao vừa gửi cho tao!”
“Sao cơ!!”
“Ôi đệt!!”
“Sắp chết toi rồi!!”
Trong phút chốc biệt thự chìm trong tiếng thét đau khổ, gần như mặt mày ai nấy đều chẳng khác nào gặp ma.
Triệu Thành: “Tao không xem tao không xem, không xem là không biết, không xem đồng nghĩa với chưa có điểm, bọn mày cũng…!Đù! Sao bọn mày đều xem hết thế! Mau bỏ điện thoại xuống!”
Bó tay thôi, tuy chẳng ai muốn có điểm nhưng lại không kìm nổi tò mò.
Tưởng Nghiêu thảnh thơi: “Ồ? Có điểm à? Để tao xem bọn mày thi thế nào, điểm kém biết hậu quả rồi chứ?”
Bầu không khí lập tức khủng khiếp hơn.
“Đệch đệch đệch phật tổ phù hộ con amen.” Triệu Thành nói năng lộn xộn cầm điện thoại làm dấu chữ thập trước ngực, thành kính vái ông thần nào đó, tay run run mở điện thoại.
Thành tích của trường Trung học số 1 gửi riêng cho mỗi học sinh, điểm các môn, xếp hạng lớp, xếp hạng khối, từng mục rõ ràng, muốn chết cũng chết cực kỳ sảng khoái.
“Hạng bảy mươi hai…!Tao toang rồi…” Triệu Thành nhìn thấy xếp hạng khối của mình, mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi: “Kỳ nghỉ đông này khỏi mong yên ổn…!Anh Nghiêu, thằng em đi trước một bước, thanh minh nhớ đốt hương cho em…”
Tưởng Nghiêu cười híp mắt: “Ai bảo mày chỉ lo kiếm người yêu, điểm tụt rồi chứ gì? Cầm đầu mà thi được từng ấy điểm, người khác làm sao phục mày? Để các anh em làm sao ngẩng cao đầu trước mặt trường khác?”
Triệu Thành hổ thẹn vô cùng: “Em có lỗi với các anh em, nhất định lần sau em sẽ lọt vào top 50 của khối, không phụ sự tin tưởng mà anh dành cho em, không phụ lòng tổ chức anh giao phó cho em.”
“…” Doãn Triệt không biết mình đang xem phim xã hội đen hay đang xem phim hài.
Có người rớt nước mắt vì điểm, cũng có người thấy điểm thì khoa tay múa chân.

Hoàng Tuấn cầm điện thoại nhảy múa điên cuồng trong biệt thự, chạy từ đầu này đến đầu kia: “Cuối cùng tao cũng lọt top 250 rồi! Há há há há! Tôi không cần chịu phạt nữa! Tao hạng 250! Tao hạng 250!”
“…”
Cậu đã xác định, có lẽ đây là phim hài.
Doãn Triệt nghi ngờ hình phạt của Tưởng Nghiêu vô cùng bi3n thái, nếu không sao lại dồn ép tụi nhóc thành thế này.
Lúc gần chén hết đống đồ ăn ngoài, cả bọn mới tiêu hóa xong điểm thi cuối kỳ có bất thình lình.
Không khí lại tưng bừng hẳn, đám người bắt đầu hò hét.
“Tắt đèn tắt đèn!” Triệu Thành ồn ào.
Người ở gần công tắc tắt đèn đi, phòng khách lập tức tối om, chỉ còn ánh lửa bập bùng từ ngọn nến trên bánh sinh nhật.
“Mừng ngày sinh nhật của anh…” Tất cả cùng nhau hát, có đứa chẳng biết lạc nhịp đến tận đẩu tận đâu mà vẫn hát cực kỳ say sưa.
Tưởng Nghiêu tìm ra âm sắc lành lạnh của người đó giữa mười mấy giọng hát, ngâm nga khe khẽ nhưng rất êm tai.
Hắn cong môi cười, hài lòng thỏa dạ thổi nến.
Đèn bừng sáng.
“Chúc mừng sinh nhật! Cắt bánh kem!” Mọi người xung quanh ầm ĩ.
Tưởng Nghiêu nhướng mày với bạn cùng bàn của mình.
Doãn Triệt không đùn đẩy, cầm dao cắt miếng đầu tiên cho hắn: “Đây.”
“Cảm ơn nhé.” Tưởng Nghiêu ăn một miếng: “Bánh Triệt Triệt cắt đúng là ngon miễn chê.”
“Úi chà…” Những đứa kia còn không nhìn ra hai người có gì thì đúng là mù mắt.
Ăn xong bữa tối và bánh sinh nhật, quẩy thêm một lúc là tới tám giờ, vài đứa nhà quản nghiêm lục tục tạm biệt ra về.
Đến chín giờ, biệt thự chỉ còn gần chục người.
Tầng trên có phòng ngủ nhưng chỉ có năm phòng, đồng nghĩa với việc chắc chắn có người phải ngủ chung với nhau.
Triệu Thành đang định chu đáo ủn anh Nghiêu của hắn đi thì Tưởng Nghiêu nói trước: “Triệt Triệt, tôi ngủ với Triệu Thành, cậu một mình một phòng nhé, tôi ở ngay bên cạnh, có gì thì gọi tôi.”
Triệu Thành trừng mắt: “Anh Nghiêu? Anh quân tử thế?”
Tưởng Nghiêu đạp hắn: “Lúc nào mà tao không quân tử?”
Doãn Triệt cầm cặp của mình lên: “Không cần, tôi về trường.”
Lần này đến lượt Tưởng Nghiêu trừng mắt: “Muộn thế này mà cậu còn về? Mười giờ ký túc đóng cửa rồi.”
“Tôi gọi xe về, vừa tra bản đồ, đi nhanh mất bốn mươi phút, vẫn kịp.”
“Cậu về có việc?”
“Không.”

“Không có việc sao không ở lại? Hôm nay chơi rất vui mà, cậu ở lại đi, sáng sớm mai tôi đưa cậu về trường.”
“Tôi chỉ đồng ý đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu, không đồng ý qua đêm.” Doãn Triệt khoác cặp: “Đi đây, bye bye.”
Triệu Thành và những đứa khác đờ đẫn “bye bye” lại.
Tụi nó từng gặp người lạnh nhạt nhưng chưa thấy ai lạnh nhạt cỡ này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Tưởng Nghiêu chặn cậu ngoài cửa.
Gió đêm đông rét mướt, vừa nãy ở trong biệt thự Tưởng Nghiêu đã cởi áo khoác, bây giờ trên người chỉ mặc áo len không dày lắm, gió lùa vào mũi len lạnh thấu xương.
Doãn Triệt hờ hững dòm hắn: “Cậu vào đi, tôi thật sự phải về.”
Tưởng Nghiêu lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, bỗng nhiên bật cười, nụ cười rất nhạt: “Điều ước sinh nhật tôi vừa ước giống hệt tối hôm ấy.”
Theo đuổi được người mình thích.
“Thật ra trong lòng tôi không tự tin một chút nào, hôm đó sau khi cậu từ chối tôi, tôi không biết mình nên làm gì, cũng chẳng biết cố gắng theo hướng nào.”
“Cậu không hứng thú với ngoại hình của tôi, hình như cũng không thích con người tôi.

Tôi làm bất cứ việc gì cậu cũng không đáp lại, thậm chí rất kháng cự.”
Tưởng Nghiêu chậm chạp hít một hơi khí lạnh.
“Cậu có thể nói cho tôi biết tôi làm không tốt ở đâu không? Chẳng hạn như tối nay, vì sao nhất định phải về? Tôi làm gì cậu mới chịu ở lại? Tôi thề tôi tuyệt đối không chạm vào cậu, cũng không vào phòng cậu, tôi chỉ muốn…!cậu có thể ở cạnh tôi hết ngày sinh nhật này thôi.”
Doãn Triệt xuyên qua màn đêm nhìn hắn.
Trong ấn tưởng của cậu, Tưởng Nghiêu luôn tự tin đến mức gần như tự luyến, hình như chưa bao giờ bày ra dáng vẻ này.
Cẩn thận dè dặt, như đang van nài.
Doãn Triệt cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, gió rét thốc vào cổ áo, vết sẹo trên cổ lại âm ỉ đau.
“Những việc cậu làm đều rất tốt.” Cậu ép mình đừng rời mắt đi: “Cậu chỉ theo đuổi nhầm người mà thôi.”
“…!Lại từ chối tôi một lần nữa sao?”
“Ừm.”
Tưởng Nghiêu bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu, muốn tìm ra một chút dấu vết cậu nói dối từ khuôn mặt ấy.
Nhưng hắn không tìm thấy gì.
Doãn Triệt thật sự không thích hắn.
Tưởng Nghiêu ngẩng đầu trông lên trời đêm buốt giá, thở dài thườn thượt, sương trắng phả ra bị gió thổi bay tứ tán.
“Tôi biết rồi.”

Sau đó hắn xoay người đi vào biệt thự.
Doãn Triệt đứng tại chỗ một chốc, khịt mũi, ra đầu đường bắt xe.
Chưa đi được bao xa, đằng sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp và dừng sau lưng cậu.
Tưởng Nghiêu mặc áo khoác, đeo cặp sách y hệt lúc đến.
“Muộn quá rồi, đi đường không an toàn, tôi đưa cậu về.”
Doãn Triệt hơi ngây ngẩn: “Không cần…”
“Chỉ lần này thôi.” Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười: “Tôi vừa đổi điều ước, ước là hy vọng tối nay có thể đưa cậu về trường, giúp tôi thực hiện được không?”
“…” Doãn Triệt không biết còn có thể nói gì.
Nụ cười của thiếu niên quá đơn thuần, không vương một chút tạp chất.
Cậu không đành lòng từ chối thêm nữa.
“…!Được.”
Số hai người khá may, vừa ra đầu đường thì gặp xe trống, lúc lên xe là chín giờ mười lăm, đi tới trường mất bốn mươi phút, có lẽ sẽ kịp.
Điều hoà trong xe taxi để nhiệt độ rất cao, hơi ấm phả ra khiến người ta mệt mỏi.
Tưởng Nghiêu bình thường luôn nói rất nhiều cũng giữ im lặng suốt quãng đường, Doãn Triệt cầm lòng chẳng đặng liếc hắn, phát hiện hắn nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.
Doãn Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tài xế tránh tuyến đường tắc nghẽn trong nội thành, đi đường trên cao thông thoáng, xe lái cực nhanh, từng ngọn đèn lướt vun vút vụt qua tầm mắt.
Từ Trung học số 8 Đông Thành đến Trung học số 1 Tây Thành chẳng qua chỉ ba mươi cây số.
Nhưng ba mươi cây số ấy ngăn cách hàng triệu người.

Xét theo ý nghĩa nào đó, hai người gặp nhau là một dạng kỳ tích.
Tưởng Nghiêu là kỳ tích trong sinh mệnh của cậu.

Doãn Triệt thầm nghĩ.
Nhưng cậu vẫn cần một kỳ tích khác.
Ông trời sẽ ban cho một người hai kỳ tích thật ư?
Taxi xuống khỏi đường trên cao, tốc độ chậm lại, sau năm, sáu ngã rẽ thì từ từ dừng trước cổng trường Trung học số 1.
Tài xế ngoảnh đầu: “Đến nơi rồi, trả tiền mặt hay…”
“Suỵt…” Cậu trai ngồi ghế sau giơ ngón trỏ lên môi.
Cậu trai khác tựa lên lưng ghế, nét mặt điềm tĩnh, hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Nghiêu trả tiền, đeo cặp sách ra trước ngực, xuống xe vòng sang mở cửa bên kia, khom lưng dìu người đang say giấc ra ngoài một cách nhẹ nhàng, sau đó xoay mình cõng cậu lên.
Tài xế nhìn bóng hai thiếu niên hoà làm một giữa trời đêm, lòng vô thức cảm khái: Ôi tuổi trẻ…
Chưa đến mười giờ, quản lý ký túc xá thấy hai người về muộn cũng không nói gì, tuần này có rất nhiều học sinh không về nhà mà ở lại trường ôn tập, buổi tối ra ngoài hoạt động không hề lạ.
Tưởng Nghiêu cõng Doãn Triệt đang ngủ lên tầng ba, đúng lúc gặp Chương Khả đi sang toà khác ngủ.

Chương Khả trợn mắt tròn xoe: “Cậu cậu cậu đã làm gì anh Triệt của tôi!”
“Nói bé thôi, anh Triệt của cậu ngủ rồi.”
“À à à…” Chương Khả lập tức nhỏ tiếng, đi theo hai người: “Cậu về nhà cơ mà? Sao lại quay lại?”
“Còn không phải vì cậu ấy.” Tưởng Nghiêu xốc người trên lưng, cậu ngủ say tít mít, chẳng bị đánh thức mảy may.
Đến cửa phòng 306 mới nhớ ra không có chìa khoá phòng Doãn Triệt, lại không tiện soát người lục cặp, Tưởng Nghiêu đành tạm thời cõng cậu về phòng mình.
Chương Khả giúp Tưởng Nghiêu lấy chìa khoá mở cửa, nhìn hắn đặt Doãn Triệt nằm thẳng trên giường: “Thế tối nay cậu ngủ ở đâu? Không thể chen chúc trên một chiếc giường chứ?”
Tưởng Nghiêu đang muốn chen chúc đây, nhưng chỉ sợ nhắm mắt là không mở được nữa.
Vì bị bạn cùng bàn của hắn đánh chết ấy mà.
“Cậu về trước đi, kiểu gì cũng có cách, cùng lắm tôi bò ra bàn ngủ một đêm.”
“Chương Khả: “Thôi được, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
Đợi Chương Khả đi, Tưởng Nghiêu bật hệ thống sưởi, nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên, hắn cảm thấy nóng mới bắt đầu cởi áo.
Cởi áo của Doãn Triệt.
Hắn đứng cạnh giường, tay trái đỡ sau lưng Doãn Triệt, tay phải cởi áo khoác đồng phục.
Với tư thế này, Doãn Triệt được hắn nửa ôm vào lòng.
Cởi xong áo, hắn vẫn có chút không nỡ buông tay.
Thỏ con nghiêng đầu, lông mày hơi nhíu lại, dường như trong mơ cũng gặp chuyện gì phiền lòng.
Tay Tưởng Nghiêu vỗ nhẹ lên lưng cậu cách lớp áo len, nhỏ giọng dỗ dành bên tai cậu.
Mấy phút sau, lông mày Doãn Triệt mới giãn ra.
Tưởng Nghiêu khẽ khàng đặt cậu nằm thẳng trên giường mình, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày cho cậu.
Chân Doãn Triệt hơi lạnh, sờ qua tất cũng vẫn lạnh.

Dù sao cũng rảnh, Tưởng Nghiêu ngồi cạnh giường, nắm mắt cá chân cậu đặt lên đùi mình, định bọc trong quần áo ủ ấm cho cậu.
Khớp xương nơi mắt cá chân của thỏ con rất cứng, cứng hệt tính cách cậu, nhưng Tưởng Nghiêu chợt sờ thấy một thứ mềm mềm giống sợi dây.
Tưởng Nghiêu lờ mờ nhớ ra hình như chân Doãn Triệt có đeo vòng, đoán chừng là sợi dây đỏ bảo vệ bình an đeo từ tấm bé.
Hắn hơi tò mò, vén ống quần Doãn Triệt lên.
Đúng là một sợi dây đỏ.
Nhưng sợi dây này tết cực kỳ xấu, xiên xiên vẹo vẹo, các mấu cũng làm sai, vài chỗ đã bung xù.

Thay vì nói là vòng thì giống một sợi dây chưa tết xong bị vứt đi hơn.
Chỗ mối nối của sợi dây đỏ được người ta thắt một nút chết chắc chắn.
Trừ khi cắt đứt, nếu không cả đời cũng chẳng thể tháo..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.