Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 57: Chương 57



Lúc bắt đầu tự học tối, Doãn Triệt mới đợi được bạn cùng bàn của mình về.
“Sao đi lâu vậy? Vết thương nghiêm trọng lắm hả?”
Tưởng Nghiêu xách một cái túi đặt lên bàn: “Khám xong từ sáng rồi, nghĩ chẳng mấy khi xin nghỉ ra ngoài trường, tôi đi mua cho cậu ít đồ ăn.”
Doãn Triệt nhìn hắn lấy ra từng món, có bánh ngọt, trà sữa, gà rán và các loại đồ ăn vặt.
“Tôi ăn tối rồi, không ăn được nhiều thế đâu.”
“Không sao, để dành làm bữa khuya, không hết thì tôi giải quyết, thử một miếng bánh ngọt trước đi.”
Chương Khả ngửi thấy mùi gà rán bèn chạy lại: “Cái gì thơm vãi…!Đệch, anh Nghiêu đi picnic trong lớp à?”
“Đống này cho bạn cùng bàn của tôi, cậu không có phần.”
Doãn Triệt không để ý, đưa cậu ta một cái đùi gà: “Đây.”
Chương Khả đội ơn, chìa hai tay nhận: “Cảm ơn anh Triệt!”
Tưởng Nghiêu: “Triệt Triệt, tôi vẫn chưa ăn tối.”
“…” Đùi gà trong tay Doãn Triệt đi nửa đường lại vòng về miệng hắn: “Đây.”
Chương Khả: “?”
Tưởng Nghiêu há miệng cắn miếng to, kẽ răng ngập mùi thơm: “Uầy, ngon thật.”
Chương Khả mắt rưng rưng tức tối mắng: “Không phải người!”
Mùi gà rán quá thơm bay khắp phòng học, ăn xong vẫn còn hương thơm lượn lờ, giáo viên trực ban vừa đi vào đã ngửi thấy: “Ai ăn trong lớp?”
Doãn Triệt cúi đầu giấu bánh ngọt ra sau chồng sách, khóe miệng vẫn dính một ít kem.
“Không nói cậu đâu.” Tưởng Nghiêu nhấc tay lau nhanh kem trên khóe miệng cậu, đoạn cho lên môi mình le lưỡi li3m hết.
Doãn Triệt ngây ngốc.
Tưởng Nghiêu như không có gì xảy ra, tiếp tục cắm đầu làm bài tập.
Cảm giác hơi khó chịu…!Nhưng nhớ đến hôm chơi xuân lần trước, Doãn Triệt quyết định nhịn.
Chạm thì chạm vậy, cậu không muốn cãi nhau.
Giờ ra chơi, mấy bạn nữ túm tụm cười cười nói nói ở cửa sau lớp A1, một bạn nữ gọi Hàn Mộng ngồi bàn cuối: “Trưởng ban ơi, đưa hộ tớ chưa?”
Hàn Mộng lấy ra một bức thư trong ngăn bàn, trả người ta: “Đã bảo tôi không phải con sen, muốn đưa thì tự đưa, đáng ghét.”
Tưởng Nghiêu trông thấy, thuận miệng hỏi: “Lão Hàn làm gì thế? Tặng thư tình cho bạn gái khác á?”
Bạn nữ ngoài cửa nghe được, lập tức đỏ mặt, “ui chao” rồi chạy mất.
Hàn Mộng khó ở đi sang, ném bức thư lên mặt bàn hắn: “Tôi mà tặng thư tình cái gì, toàn viết cho ông hết đấy ok, ngày nào cũng phải chuyển cho ông, phiền bỏ xừ.”
Tưởng Nghiêu cầm lên xem: “Có một bức thôi à?”

Ghế của hắn bị người bên cạnh đạp: “Cậu còn muốn mấy bức?”
Hàn Mộng: “Chính xác, trước mặt người yê…!anh Triệt của ông mà nói gì không biết.

Những người khác tôi từ chối hộ ông rồi, em gái này cố chấp quá, tôi hết cách mới nhận, ông thích xử lý sao thì tùy.”
“Tôi nói mà, sao có chuyện chỉ có một người yêu thầm tôi được.” Tưởng Nghiêu cười: “Triệt Triệt, cảm nhận được tí nguy cơ nào không? Có phải nên đối xử với tôi tốt hơn chút không?”
Doãn Triệt híp mắt: “Tôi lại cảm thấy cậu không cảm nhận được tí nguy cơ nào.”
Rầm! Bàn cuối vang lên tiếng động lớn.
Trần Oánh Oánh vỗ bàn ngoái lại: “Ai? Có cho người ta nghỉ ngơi không!”
Doãn Triệt túm đồng phục của Tưởng Nghiêu: “Ngại quá, lớp trưởng, tôi ra ngoài đạp.”
“Không sao không sao, anh cứ tự nhiên.”
Thứ tư, giải bóng rổ lần thứ bảy của trường Trung học số 1 bắt đầu đăng ký tham gia.
Quách Chí Hùng mong mỏi ngày này suốt một năm, rêu rao năm nay nhất định phải báo thù rửa hận, cơm trưa không buồn ăn, dày công viết một dòng chữ to tướng trên bảng: “Là alpha thì cứng lên!”
Chương Khả là đứa đầu tiên ăn xong về lớp, trông thấy dòng chữ thì lảo đảo xém hết hồn quỳ gối, vội vàng cầm khăn lau bảng xóa chữ “cứng” đi.
Quách Chí Hùng giận điên: “Mày làm gì hả! Vất vả lắm tao mới viết xong!”
Chương Khả: “Mày muốn Trương giáo chủ nhìn thấy để lớp mình bị loại luôn à, khỏi cần thi thố gì nữa.”
Cuối cùng hắn sửa lại thành chữ “đứng”.
Tế nhị không kém, nhưng thể nào cũng hay hơn chữ “cứng” lộ liễu.
Chờ các bạn về lớp gần hết, Quách Chí Hùng lôi bài thuyết trình viết cả tối ra, hắng giọng mấy cái hấp dẫn sự chú ý, sau đó nói dõng dạc:
“Các bạn thân mến, giải bóng rổ mỗi năm một lần lại đến! Năm ngoái lớp mình thua đáng tiếc với cách biệt mười điểm, năm nay…”
Tưởng Nghiêu hứng thú: “Cách biệt mười điểm cũng là thua đáng tiếc? Được hạng hai không uổng nhỉ.”
Doãn Triệt hơi buồn ngủ, tay chống đầu: “Không phải hạng hai, năm ngoái lượt trận đầu đã thua, hạng nhất đếm ngược.”
“…”
Quách Chí Hùng hoàn thành bài văn tám trăm chữ của mình, ánh mắt mong chờ nhìn xuống lớp: “Bây giờ mọi người có thể bắt đầu đăng ký! Số lượng có hạn, đến trước được trước! Ưu tiên alpha!”
Lớp A1 chỉ còn hai alpha, một tên soi gương bôi son dưỡng, một tên đong đưa ghế cười nói với bạn cùng bàn của mình.
Trần Oánh Oánh giơ tay: “Để tôi.”
Quách Chí Hùng tuyệt vọng: “Lớp trưởng, con trai đăng ký được thôi.”
“Quy định chó má gì trời, phân biệt giới tính à.”
Quách Chí Hùng khóc không ra nước mắt: “Tôi cũng ước gì bà tham gia, nhìn mấy đứa alpha lớp mình mà xem…!Haiz! Lớp trưởng, bà khuyên giùm tôi với.”
“Không đơn giản đâu.” Trần Oánh Oánh ngoái đầu: “Hàn Mộng, ông bắt buộc phải đăng ký, nhìn thấy là alpha thì đứng lên chưa? Không đăng ký sao xứng với danh hiệu A dũng mãnh của ông?”

Hàn Mộng gập gương lại: “Được thôi, tuy tôi cảm thấy thực lực của mình không cần thể hiện nữa, nhưng bà đã xin tôi như vậy, tôi miễn cưỡng tham gia vậy.”
Quách Chí Hùng nổi da gà: “Vẫn là lớp trưởng có cách, nhưng Tưởng Nghiêu tính sao? Đội bóng rổ lớp mình nhất thiết phải có cậu ấy.”
“Đợi đấy.” Trần Oánh Oánh lại quay đầu: “Anh Triệt!”
Quách Chí Hùng vội can: “Lớp trưởng! Bà gọi nhầm người rồi!”
“Không nhầm.” Trần Oánh Oánh gọi tiếp: “Anh Triệt! Đội bóng rổ lớp mình thiếu người, cậu giúp một chân cho đủ số được không? Thắng thua không quan trọng, nhưng không ra sân được thì mất mặt quá, làm ơn đó!”
Doãn Triệt nhíu mày.
Quách Chí Hùng khiếp vía: “Toi rồi cậu ấy giận rồi.”
“Tùy.”
“…?”
Tưởng Nghiêu: “Thế tôi cũng đăng ký.”
Trần Oánh Oánh: “Ố kề, tôi ghi tên cả hai cậu.”
Danh sách đăng ký có thêm ba cầu thủ, hai người trong đó còn là nhân vật cấp ông kẹ của trường.
Trần Oánh Oánh: “Anh Triệt nhìn hung dữ chứ thật ra rất thân thiện, Tưởng Nghiêu…!là miếng kẹo mè xửng, chuyên dính chặt bạn cùng bàn của cậu ta.”
Quách Chí Hùng cảm kích ch ảy nước mắt: “Chị quá ghê gớm!”
Và thế là năm cầu thủ của lớp A1 được chốt như sau: Quách Chí Hùng, Hàn Mộng, Doãn Triệt, Tưởng Nghiêu và Chu Hạo Lượng thật sự vào cho đủ người.
Để phục thù, lần này Quách Chí Hùng vô cùng nghiêm túc, xây dựng kế hoạch huấn luyện tường tận, không chỉ tập trong tiết thể dục, mà nghỉ trưa, tan học, ra chơi lúc tự học tối cũng tận dụng triệt để, chẳng những tự tập mà còn kéo đội tập chung.
Thời tiết ngày càng nóng, chạy nhảy một lúc đã ra mồ hôi, Hàn Mộng ghét nhất cảm giác người ngợm hôi rình, xịt nước hoa lung tung beng như xịt thơm nhà vệ sinh.

Hắn thoải mái rồi nhưng những người khác không chịu nổi, bịt mũi lùi ra xa kẻo đến gần lại ngạt thở.
Quách Chí Hùng: “Má ơi vũ khí sinh hoá gì đây…”
Chu Hạo Lượng: “Tao cảm thấy đây là…!Khụ khụ! Chiến thuật hay! Đến lúc thi mày xịt đầy nước hoa, đảm bảo không ai cắt bóng của mày.”
Sau một tuần huấn luyện, kỹ năng chơi bóng không tiến bộ bao nhiêu, song sức đề kháng nước hoa lại cao hơn hẳn.
Cuối tuần, Quách Chí Hùng vẫn gửi tin nhắn riêng dặn dò từng cầu thủ: [Ở nhà đừng quên tập luyện!!!]
Doãn Triệt trả lời “biết rồi”, bỏ điện thoại xuống tiếp tục ăn sáng.
Kiều Uyển Vân ân cần hỏi: “Bạn học hả con?”
“Vâng, lát nữa con đi chơi bóng rổ.”
Cậu nói dối một tẹo, có người hẹn cậu chơi bóng rổ nhưng không phải Quách Chí Hùng.

“Cần tài xế đưa con đi không?”
“Không ạ.”
Có lẽ Kiều Uyển Vân chê bữa sáng êm ấm quá, lại hỏi: “Tiểu Trạch, con muốn đi với anh con không? Con cũng thích chơi bóng rổ mà nhỉ?”
Không ngờ Doãn Trạch chỉ ngẩng lên nhìn mẹ: “Hôm nay con không muốn chơi.”
Thế mà không phải câu trả lời “ai muốn đi với anh”.
“Dạo này em tôi cứ kì kì.” Gặp Tưởng Nghiêu ở cổng khu dân cư, Doãn Triệt thuận miệng đề cập: “Tuần này tôi lại về nhà mà nó cũng không nói gì.”
“Kệ nó, ở cạnh người yêu cậu, không cho nhớ nhung tên đàn ông khác.”
Hôm nay Tưởng Nghiêu vẫn là một anh chàng phóng khoáng, chống chân dài đỗ mô tô bên vệ đường, gần như mỗi người đi qua đều nhìn hắn.
Vừa đẹp trai vừa hiên ngang.
“Lên được không? Muốn tôi bế cậu lên xe không?”
Doãn Triệt nhấc chân ngồi lên xe, nhướng mày: “Cậu nói gì cơ?”
Tưởng Nghiêu cười: “Đội mũ bảo hiểm, ôm chặt vào, anh đây đưa cậu đi cảm nhận cảm giác như cơn gió.”
Thật sự là cảm giác như một cơn gió, tốc độ xe nhanh đến mức sắp bay tới nơi, nhiều lần Doãn Triệt nghi ngờ có khi nào mình bị văng đi không.
Nhưng ôm eo người trước mặt, cậu không còn suy nghĩ ấy nữa.
Có Tưởng Nghiêu ở đây, cậu sẽ không đi đâu.
Mô tô phóng vù vù nửa tiếng thì tới Đông Thành.

Tưởng Nghiêu dẫn cậu đến sân bóng rổ thường lui tới, tụi Triệu Thành đã có mặt đông đủ.
Cả bọn đang dùng kẹo m út dỗ Uông Tiểu Nhu.
“Bé Tiểu Nhu gọi anh đi rồi anh cho em ăn.”
Một đám alpha cao to cường tráng xoay quanh một bé gái omega, đã vậy còn cười hí hí, người qua đường trông thấy đều muốn báo cảnh sát.
Uông Tiểu Nhu nhíu hàng mày đẹp: “Em muốn ăn vị coca.”
Triệu Thành tức tốc nói: “Em nó muốn ăn vị coca! Còn không mau đi mua!”
“Tao đi tao đi!”
“Mày đừng đi để tao đi!”
Uông Tiểu Nhu nghe thấy tiếng ầm của xe mô tô, ngoảnh đầu thấy anh mình tới thì quên béng kẹo m út: “Anh ơi! Anh về rồi ạ!”
Tưởng Nghiêu dừng xe, tháo mũ bảo hiểm: “Ừ, anh dẫn theo một anh trai khác đấy.”
Doãn Triệt tháo mũ bảo hiểm, Uông Tiểu Nhu gọi ngay: “Ơ! Là anh Doãn này!”
Doãn Triệt vẫy tay: “Chào em.”
Triệu Thành buồn bực: “Em gái, ngày nào anh cũng lượn lờ trước mặt em, bao giờ em có thể gọi anh một tiếng anh hả?”
Uông Tiểu Nhu: “Anh Triệt đẹp giống anh trai em.”
“…!Hiểu rồi, là anh không xứng.”
Doãn Triệt không như đám alpha cha già chỉ mải dỗ em gái, cởi phăng áo khoác: “Chơi thế nào?”

Chẳng khác nào muốn đánh nhau.
Tưởng Nghiêu: “Không vội, nói chuyện với em tôi đã, nó thích cậu lắm.”
“Tôi không giỏi nói chuyện với trẻ con.”
“Vậy thì học.”
“Vì sao phải học?”
“Rồi sau này sẽ dùng đến mà.” Tưởng Nghiêu nở nụ cười, nói nhỏ: “Chờ cậu chữa khỏi bệnh, sau này bọn mình…!kiểu gì cũng có.”
Doãn Triệt thoáng ngẩn ngơ.
Mặc dù từ lâu cậu đã biết Tưởng Nghiêu thích trẻ con, nhưng hình như trước đây hắn chưa từng chủ động nhắc tới những việc này.
“Cậu mới học cấp ba, nghĩ gì đấy hả?” Cậu cảm thấy cần phải báo trước cho hắn: “Hôm qua bác sĩ nói đến giờ vẫn chưa có hiệu quả, có khả năng không chữa được.”
“À…!Không sao, không chữa được thì thôi.” Ánh mắt Tưởng Nghiêu xẹt qua chút thất vọng.
“Cậu để bụng tôi không chữa được sao?”
“Đương nhiên không, không phải đã nói rồi à.” Tưởng Nghiêu khoác vai cậu: “Đi chơi bóng rổ, bọn mình một đội.”
Doãn Triệt nhìn điệu bộ của hắn có vẻ không để bụng thật.

Nhưng sự thất vọng thoáng qua trong mắt hắn khi nãy dường như cũng không phải giả.
Thời tiết đang dần vào hè, chơi được nửa trận mà ai nấy mồ hôi như tắm, đến băng ghế cạnh sân lấy nước uống.
Bên ngoài lưới sắt không biết có nhiều học sinh ngang qua vây xem từ bao giờ, thấy Tưởng Nghiêu lại gần mắt đều hiện hình trái tim.
Tưởng Nghiêu cười với họ, dấy lên hàng loạt tiếng hét.
Chai nước khoáng vừa vặn nắp trong tay hắn bỗng nhiên bị người khác cướp mất.
Tưởng Nghiêu ngơ ngác, quay sang thấy Doãn Triệt tu ừng ực mấy hớp, nước tràn ra khoé miệng, lướt qua cần cổ trắng nõn chảy vào cổ áo sơ mi.
Một phần vải vóc trước ngực trở nên trong suốt, hiển hiện nước da bên trong.
Doãn Triệt uống xong, nhìn chằm chằm người bên ngoài lưới sắt.
Những người đó xem như biết điều, lập tức giải tán.
Tưởng Nghiêu cười nói: “Cậu đang tuyên bố chủ quyền à?”
Doãn Triệt nhấc tay lau vết nước trên khoé miệng: “Không thì sao, dung túng cậu gái gú?”
“Tôi nào có, chỉ mỉm cười lịch sự thôi mà, có thế cậu cũng ghen à, haiz, ngày tháng sau này biết sống sao đây…”
“Được ngày nào hay ngày nấy, yêu ngày nào hay ngày nấy, không phải cậu nói sao?” Doãn Triệt ném chai nước lên người hắn: “Cậu còn nói không để bụng bệnh của tôi.”
“Tôi không để bụng mà.”
“Cứt ấy, rõ ràng cậu để bụng.”
Tưởng Nghiêu toan giải thích, Doãn Triệt đã đạp hắn: “Tôi cũng không bảo không chữa nữa.”
Cậu đạp liền mấy phát như trút giận.
“Nếu có thể chữa khỏi.” Cậu ngừng giây lát, cắn răng: “…!Nếu có thể chữa khỏi, tuỳ cậu muốn mấy đứa, được chưa.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.