Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 45: Chương 45



Ba mươi Tết.
Nhà họ Doãn tràn ngập không khí năm mới, không chỉ thắp đèn lồ ng trong vườn hoa mà phòng khách cũng rực rỡ hẳn lên.
“Năm mới cảnh tượng mới.” Kiều Uyển Vân khăng khăng đòi tự dán câu đối, chuyển ghế ra cửa đứng, dán “năm mới bình an” lên trên cửa.
Doãn Trạch đỡ ghế cho cô: “Năm nào cũng dán câu này, lấy đâu ra cảnh tượng mới?”
Trang trí thế này ban ngày sẽ thấy lòe loẹt, nhưng đến tối đèn lồ ng đỏ ngoài vườn bừng sáng, tivi trong nhà bắt đầu chiếu gala đêm xuân, hương vị Tết dần dần hiện ra qua từng mảng màu đỏ rực và ánh vàng lung linh.
Sau bữa cơm tất niên, một nhà bốn người ngồi trong phòng khách xem tiểu phẩm, bề ngoài hòa thuận đầm ấm, cũng coi như cảnh tượng hiếm gặp trong năm của nhà họ Doãn.
Bậc phụ huynh xem gala thường là thật sự xem vì tiết mục, còn tụi trẻ xem gala có thể chỉ là theo chân mọi người vừa xem vừa chê.
Nhóm chat lớp A1 liên tục có tin nhắn mới, điện thoại rung bần bật không ngừng, Doãn Triệt vừa mở ra đọc đã thấy Chương Khả đang cà khịa:
[Trò đùa vừa nãy cũ vãi, quê đến mức ngón chân tao quắp cả lại.]
Hàn Mộng: [Trò đùa của mày cũng chẳng mới.]
Quách Chí Hùng: [Hả? Vừa nãy là đùa á? Nghĩa là gì?]
Chương Khả: […!Gấu ơi mày xài mạng 2G phải không?]
Quách Chí Hùng: [Đâu, tao 4G.]
Chương Khả: […!Không nói được nữa, tao mợt mày quá.]
Trong khi Quách Chí Hùng vẫn đang gặng hỏi vì sao là “mợt” mà không phải “mệt”, nhóm chat chợt b ắn ra một bao lì xì.
Trần Oánh Oánh: [Chúc nhà mình năm mới vui vẻ!]
Những tin nhắn như “Cảm ơn lớp trưởng!”, “Chị Trần hào phóng!”, “Chúc mừng năm mới!” nháy mắt choán kín nhóm chat.
Doãn Triệt cũng tiện tay bấm nhận, mười hai tệ rưỡi, nhiều phết.
Tuy nhiên lướt xuống dưới, mọi người đều cướp được vài đồng.
Cậu là đứa may nhất.
Trần Oánh Oánh: [Đù, tôi phát 20 tệ, tay anh Triệt đỏ thế?]
Chương Khả: [Anh Triệt phát lì xì phát lì xì!]
Đám kia cũng ầm ĩ theo: [Anh Triệt chia cho bọn tôi ít may mắn đê!]
Điện thoại Doãn Triệt không có tiền, chỉ có mười hai tệ rưỡi vừa giật được nên không biết phát kiểu gì, đành hỏi: “Mẹ ơi, mẹ chuyển cho con ít tiền được không?”

“Được chứ, con cần bao nhiêu?”
Doãn Triệt ngẫm nghĩ: “Năm mươi tệ ạ.”
Nhiều cũng không hay, cậu sợ các bạn tưởng cậu khoe giàu.
“Tí tiền ấy mua được cái gì, mẹ chuyển con năm trăm nhé.”
“Không cần ạ, con phát lì xì cho các bạn thôi.”
Kiều Uyển Vân ngạc nhiên: “Con phát lì xì cho các bạn?”
Doãn Trạch bên cạnh hừ một tiếng: “Các bạn dám nhận lì xì của anh chắc?”
“Các bạn bảo anh phát.”
“Tụi nó xin tiền anh là anh cho?”
“…” Doãn Triệt không muốn tranh cãi tiếp, nói với Kiều Uyển Vân: “Năm trăm cũng được ạ.”
Tiền về tài khoản, trước tiên cậu gửi một bao lì xì hai trăm tệ to nhất: [A Trạch đừng giận.]
Doãn Trạch đang lướt điện thoại, rõ ràng nhìn thấy thông báo nhưng lờ đi.
Doãn Triệt đành chịu, vào nhóm lớp phát lì xì năm mươi tệ.
Tất cả đều là học sinh mười mấy tuổi đầu, không có đam mê cực kỳ mãnh liệt với tiền, tranh được vài đồng lẻ cũng vui.

Doãn Triệt gửi lì xì khá to, rất nhiều người tranh được một tệ trở lên, tức khắc xuất hiện một đàn con trai con gái gọi “bố”.
Mọi người tranh hết lì xì, đứa tay đỏ nhất là Hàn Mộng giật được mười sáu tệ: [Ầy, tao vừa đẹp trai vừa may mắn, đúng là không chừa đường sống cho tụi mày.]
Trần Oánh Oánh: [Bớt tự luyến, quy tắc cũ, đứa may nhất phát lì xì.]
[Không thành vấn đề.]
Hàn Mộng lập tức gửi một bao lì xì, nhưng không phải lì xì nhóm mà là lì xì cho cá nhân: [Mời lớp trưởng nhận.]
Chương Khả: [Ái chà…!Lấy tiền của anh Triệt đi xum xoe lớp trưởng, xấu hổ không?]
Hàn Mộng: [Vội cái gì, còn nữa đây.]
Nhóm chat lại bắt đầu một cuộc đại chiến cướp lì xì mới, nhưng Doãn Triệt bị người nào đó quấn chân, không giật được.
[Cậu giải thích đi, tại sao lì xì của cậu tôi chỉ giật được một đồng?] Đôi lúc Tưởng Nghiêu cực kỳ trẻ con, so đo từng li từng tí: [Không phải người yêu nên có lì xì riêng ư?]

Doãn Triệt: [Cậu là người yêu trưởng thành rồi còn gì, nên học cách tự lực cánh sinh đi.]
Tưởng Nghiêu không chịu: [Người yêu còn gửi quà năm mới cho cậu đấy, cậu ta không xứng có quà đáp lễ à?]
Còn không biết ngại mà nhắc đến quà.
Hôm kia Tưởng Nghiêu tắm nước lạnh xong thì nằng nặc hỏi cậu địa chỉ, nói đã dày công chuẩn bị quà cho cậu.

Cậu nhất thời mềm lòng bèn cho hắn.
Giao hàng cùng thành phố, hôm sau là đến nơi.
Trước khi nhận được quà, Doãn Triệt nghĩ hết lượt quà đáp lễ ở các mức giá, tới khi cầm trong tay tập tài liệu từ nhân viên giao hàng, cậu lờ mờ cảm thấy mình đã đánh giá cao bạn Tưởng EQ thấp.
Cậu mở tập tài liệu, đúng như dự đoán.
Tưởng Nghiêu tặng cậu một tờ giấy.
Tờ giấy xé cẩu thả vẽ hai người que nắm tay nhau, trên mình người que viết tên, trên đầu có một trái tim to, nhìn kiểu gì cũng ra:
Triệt ❤️ Nghiêu.
“…”
“Kỷ niệm lần đầu hai đứa mình “nắm tay”, sẵn tiện dạy cậu cách nắm tay, mong sớm ngày được nắm tay người thật.”
Trên giấy còn viết như vậy.
Không vò nát ném vào thùng rác đã là sự nhân từ lớn nhất của cậu rồi, còn không biết ngượng đòi quà đáp lễ.
Doãn Triệt gửi cho hắn bao lì xì hai trăm tệ: [Mẹ tôi cho, cầm tiền của mẹ tôi rồi rời khỏi con trai của mẹ tôi đi.]
Tưởng Nghiêu đắc chí nhận tiền: [Nói với cô, con trai cô là vật báu vô giá, cho bao nhiêu tiền cháu cũng không bỏ cậu ấy đâu.]
[Thế cậu còn nhận làm khỉ gì.]
[Đây là tiền cảm ơn của tôi, tôi thay cô giữ gìn cục cưng này cẩn thận.]
“…” Da mặt của hắn cậu xem thế là đủ rồi.
Tưởng Nghiêu lại hỏi: [Cô chú đi ngủ chưa?]
[Chưa nữa, đang xem gala, chuyện gì?]

[Muốn gọi video với cậu, khi nào cô chú ngủ thì ới tôi.]
[Biết rồi.]
Kiều Uyển Vân muốn hỏi tiền phát lì xì có đủ không, quay sang thì thấy vẻ mặt cậu: “Tiểu Triệt, gì mà vui thế con?”
Doãn Triệt không biết mình đang cười, ngây ngốc: “Dạ, con nói chuyện với bạn.”
Kiều Uyên Vân mừng lắm, nhìn chồng mình, Doãn Quyền Thái hiểu ý: “Ừ, phải nói chuyện với các bạn nhiều vào.”
Hai vợ chồng ngủ sớm, xem gala đến hơn mười giờ là về phòng ngủ, Doãn Trạch lại kề cà mãi không đi, nhưng cũng không xem tivi mà cúi đầu lướt điện thoại.
“Em xem nữa không?” Doãn Triệt hỏi em trai.
Không hỏi còn may, vừa hỏi là Doãn Trạch đứng dậy: “Không xem, có gì hay mà xem, tôi cũng nói chuyện với bạn học đây.”
Chữ “cũng” nhấn rất mạnh, như thể đang hờn dỗi.
Doãn Triệt bó tay với em trai, tắt tivi và đèn phòng khách, về phòng mình nhắn tin cho Tưởng Nghiêu: [Bố mẹ tôi ngủ rồi.]
Cậu nói câu này cảm giác như đang làm chuyện xấu sau lưng bố mẹ vậy.
Doãn Triệt ngẫm nghĩ, nhắn thêm: [Cậu với em cậu có cãi nhau bao giờ không? Dỗ thế nào?]
Cậu đã thành công biến cuộc trò chuyện vụng trộm với người yêu giữa đêm khuya thành nhờ bạn học tư vấn chuyện gia đình, rất đàng hoàng và nghiêm túc.
Tưởng Nghiêu không trả lời, không phải một hai phút không trả lời mà là một tiếng cũng không thấy trả lời.
Doãn Triệt đợi mà buồn ngủ, nằm trên giường mở hờ mắt, nhìn thấy đồng hồ treo tường đang chỉ mười một giờ rưỡi.
Còn nói phải giữ gìn cậu cẩn thận, thế mà cầm được tiền là lặn mất tăm…!Đúng là mồm miệng alpha, đồ lừa đảo.
Cậu đoán có lẽ Tưởng Nghiêu đã say giấc, cũng không muốn đợi nữa, ném điện thoại lên đầu giường rồi tắt đèn đi ngủ.
Ngoài cửa sổ loáng thoáng tiếng người.
Nhà họ Doãn nằm tại khu đất sầm uất gần trung tâm thành phố, yên tĩnh giữa môi trường tấp nập, cách âm bằng cây xanh rất tốt, bình thường không hay nghe thấy tiếng huyên náo của thành thị.

Nhưng vào thời khắc quan trọng như đêm giao thừa, các quảng trường ở trung tâm thành phố tập trung chật ních người đếm ngược năm mới, cách vài con đường cũng không chắn nổi âm thanh chúc mừng phấn khởi.
Doãn Triệt trở mình, không ngủ được.
Ngoài tiếng người còn có tiếng xe cộ tắc đường bấm còi inh ỏi, và cả tiếng gầm rú của xe mô tô, vô cùng ầm ĩ.
Dù sao cũng chỉ còn nửa tiếng, chi bằng thức đón năm mới vậy.
Cậu lại bật đèn, vớ lấy điện thoại.
Nhóm lớp nói chuyện tới tận giờ, lúc cậu mới đi nằm đã tắt thông báo nhóm chat, chỉ vài phút ngắn ngủi mà có hơn mấy trăm tin nhắn.
Tụi nó vừa chê gala đêm xuân vừa phát lì xì, mày cướp của tao tao cướp của mày, cướp được lại phát tiếp, chơi rất hào hứng.
Niềm vui của các cô nhóc cậu nhóc tuổi này đơn giản thế đấy.

Doãn Triệt lướt đọc, không nhìn thấy tên Tưởng Nghiêu, coi bộ ngủ thật rồi.
Còn hai mươi phút nữa là đến không giờ, không nghĩ ra bài văn ngắn tám trăm chữ sến sẩm, cậu bèn soạn sẵn “chúc mừng năm mới”, chờ không giờ thì gửi.
Doãn Triệt vừa gõ xong dấu chấm, điện thoại có cuộc gọi đến.
Là Tưởng Nghiêu.
“Chưa ngủ à?” Giọng hắn ngậm ý cười: “Đang đợi tôi sao?”
Doãn Triệt: “…!Đợi chó.”
Tưởng Nghiêu: “Thế là đợi tôi rồi.”
“…”
“Cậu hỏi tôi cách dỗ thế nào mà? Thì cứ dỗ thôi, mặt dày một chút, nói ngon nói ngọt vào.”
Doãn Triệt: “Không phải mặt ai cũng dày như cậu.”
“Mặt dày thì sao? Người yêu tôi thích là được, cần cậu lo đâu.”
Doãn Triệt bật cười: “Người yêu cậu nhờ tôi hỏi cậu là vừa nãy cậu làm gì? Có phải cậu bỏ người ta mà đi ngủ không?”
Tưởng Nghiêu đột ngột cúp điện thoại, gửi tin nhắn thoại, âm thanh lẫn cả tiếng gió và tiếng hò reo của đám người:
“Tôi không nói với cậu, bảo cậu ấy ra đây, tôi nói trực tiếp với cậu ấy.”
Doãn Triệt ngẩn ngơ.
Sau khi hiểu ra, cậu nhanh chóng mặc mấy cái áo, vọt xuống nhà lao ra cửa.
Nhà họ Doãn cách cổng khu dân cư không xa, chạy ba phút là tới.
Cổng khu dân cư đối diện một khu thương mại, cách mấy con phố cũng có thể thấy rõ màn hình LED khổng lồ đang tiếp sóng gala đêm xuân, trên quảng trường đoàn người túm tụm, tiếng hoan hô ồn ào náo nhiệt.
Doãn Triệt chạy đến độ thở không ra hơi, khói trắng từ miệng dạt theo gió đêm, bay về hướng nào đó.
Cậu như có tâm linh tương thông, cũng nhìn theo hướng ấy…
Bên vệ đường có chiếc xe phân khối lớn màu bạc đen đang đỗ.
Một người đội mũ bảo hiểm tựa lên thân xe, duỗi đôi chân dài đi boot Martin, mạnh mẽ hoang dại.
Doãn Triệt cầm lòng chẳng đặng đi sang, khi đến trước mặt người đó thì chợt hoàn hồn, lùi về sau.
Nhỡ đâu cậu nhận nhầm…
Lúc này, người đó cởi mũ bảo hiểm, hất tóc.
Tóc mái đã cắt đến trên lông mày, từ đầu nấm trở thành tóc rẽ ngôi lệch, lộ ra khuôn mặt đẹp trai ngỗ nghịch, kiêu ngạo nhướng mày với cậu:
“Lùi lại làm gì? Mấy ngày không gặp, không nhận ra người yêu cậu nữa à?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.