Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 17: Chương 17



Tưởng Nghiêu thức đến một giờ sáng mới hoàn thành nhiệm vụ mà giáo viên dạy Toán giao, hai tờ đề Toán làm mất một tiếng, hai bản kiểm điểm viết mất hai tiếng.
Giữa chừng hắn còn sang phòng bên xin giúp đỡ: “Nể tình anh đây giúp cậu viết kiểm điểm, cậu cũng nghĩ hộ tôi đi, tôi không làm được thật.”
Doãn Triệt hờ hững gấp sao: “Không phải tự cậu đòi viết thay tôi à, hối hận rồi?”
Lạnh lùng, vô tình, không có nhân tính.
Tưởng Nghiêu: “Dù sao bây giờ cậu cũng là người yêu tin đồn của tôi, yêu thương quan tâm tôi một chút được không?”
Doãn Triệt ném ngôi sao đã gấp xong vào lọ, đầy được non nửa lọ rồi.

Sau đó cậu đứng dậy, đạp cả Tưởng Nghiêu lẫn tờ đề bài tập ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, trường tổ chức khám sức khỏe.
Nhà trường cố ý sắp xếp khám sức khỏe vào trước đại hội thể thao nhằm tránh việc có học sinh xảy ra bất trắc trên sân, nhất là hạng mục chạy cự li dài, hàng năm đều có một số tuyển thủ không tự lượng sức ra vẻ anh hùng chạy đến độ miệng nôn trôn tháo.
Trần Oánh Oánh là lớp trưởng, đặc biệt dặn dò các bạn omega sức yếu và một tên alpha mong manh: “Hàn Mộng, khám cẩn thận đấy biết chưa? Nếu không được thì đừng ra thi, đỡ cho tôi lại phải khiêng ông xuống.”
Hàn Mộng: “Bà yên tâm, tôi tập cả tuần nay rồi, chạy không hề th ở dốc, giải nhất chỉ là muỗi.”
Trần Oánh Oánh miễn cưỡng tin hắn.
Tiết thứ ba buổi sáng tự học, toàn thể học sinh lớp A1 ra hành lang xếp hàng, đi theo lão Ngô đến phòng y tế.
Tưởng Nghiêu ngó dáo dác: “Bạn cùng bàn của tôi đâu? Chu Hạo Lượng, cậu thấy bạn cùng bàn của tôi không?”
Chu Hạo Lượng ngồi bàn trên hắn, quay đầu đáp: “Anh trai ơi làm sao em biết, sau gáy em có mọc mắt đâu.” Hơn nữa người ngồi đằng sau là nhân vật nguy hiểm cả trường đều biết, ai rỗi hơi lúc nào cũng ngoái lại nhìn bao giờ, chẳng may chạm mắt với cậu mà cậu quẳng cho câu “cậu nhìn gì” thì biết tiếp lời ra sao?
Tưởng Nghiêu tưởng Doãn Triệt đi vệ sinh, lát nữa sẽ quay lại, không nghĩ nhiều bèn theo hàng rời lớp học.
Đến tận khi hắn khám xong xuôi, mặc lại áo đi từ buồng ngăn ra mà vẫn không thấy bóng Doãn Triệt, bấy giờ hắn mới hơi để ý, tiện tay tóm Chương Khả đi ngang qua: “Cậu thấy bạn cùng bàn của tôi không?”
“Cậu ấy á? Chắc là khám ở phòng riêng, năm ngoái cũng vậy.”
“Sao cậu ấy lại khám riêng?”
“Người ta có đặc quyền đó, dĩ nhiên được phục vụ tốt hơn dân thường bọn mình rồi.” Chương Khả nhún vai, sau đó đi kiểm tra thị lực.
Tưởng Nghiêu nghĩ thầm bố tôi đóng góp mười triệu tệ mà sao tôi không có đặc quyền này, hơn nữa không phải khám sức khỏe có mấy hạng mục giống nhau thôi à, có gì đáng để đặc biệt hoá…!Khoan đã, đừng bảo thỏ con mắc bệnh khó nói không muốn người khác biết đấy nhé?
Tưởng Nghiêu vừa gặp bạn cùng bàn của mình đã mở miệng hỏi câu này, suýt nữa từ trần ngay tại chỗ.
“Mẹ nó cậu mới mắc bệnh khó nói.”

Tưởng Nghiêu dựng cái ghế bị đạp đổ của mình: “Tôi quan tâm cậu còn gì, vậy cậu nói coi, tại sao không khám chung một chỗ với bọn tôi?”
Doãn Triệt đang buồn bực, giọng cũng gay gắt: “Vì tôi không muốn dùng chung một buồng ngăn với alpha hôi rình như cậu, hiểu chưa?”
Khám sức khoẻ có một mục là nội soi ngực, cần phải cởi áo, bác sĩ của trường đã chuẩn bị buồng ngăn, kéo kín rèm là không nhìn thấy gì, nhưng một đám con trai ra ra vào vào khó tránh khỏi để lại chút mùi cơ thể trong không gian nhỏ hẹp.
Người vào trước Tưởng Nghiêu là lớp phó thể dục Quách Chí Hùng, hắn là con gấu to xác – một alpha lắm lông đậm mùi cơ thể, đến lượt Tưởng Nghiêu vào xém bị ngạt thở.
“Tôi hôi chỗ nào?” Tưởng Nghiêu nhấc tay ngửi người mình: “Đệt, hình như hơi có mùi thật, chắc chắn là mùi của Quách Chí Hùng dính vào.”
Hắn lập tức gọi với sang bên cạnh: “Lão Hàn! Cho tôi mượn nước hoa của ông xịt tí đi?”
“Nước hoa của tôi đắt lắm đấy.” Hàn Mộng nói thế nhưng vẫn cầm chai đi sang: “Sao, định làm trai đẹp tinh tế với tôi à?”
Tưởng Nghiêu cầm chai nước hoa xịt mấy phát lên người: “Bạn cùng bàn của tôi chê tôi hôi.”
Đề tài dính đến Doãn Triệt nên Hàn Mộng không tùy tiện nữa, có điều ngẫm nghĩ xong vẫn tiếp lời: “Bạn cùng bàn của ông chê ông đâu phải ngày một ngày hai.”
Tưởng Nghiêu: “Không có đâu, hôm qua bạn cùng bàn của tôi còn chủ động nắm tay tôi đấy, có phải không?”
Hắn nở nụ cười với người bên cạnh, mùi nước hoa vừa xịt trên người bay thoang thoảng, sạch sẽ tươi mát, căng tràn sức trẻ, hương cam quýt nhàn nhạt tựa nước cam mới vắt được ướp lạnh.
Nỗi khó chịu trong lòng Doãn Triệt bỗng được mùi hương ấy xoa dịu.
Không biết pheromone của Tưởng Nghiêu mang đến cảm giác như thế nào nhỉ, cậu muốn ngửi thử, chỉ muốn một xíu xiu thôi.
Tưởng Nghiêu thấy cậu không nói gì thì nghiêng người dựa gần hơn: “Triệt Triệt, cho người yêu tin đồn của cậu chút mặt mũi được không?”
“Da mặt cậu dày lắm rồi, cho cậu mặt mũi nữa thì mặt cậu dày như tường thành luôn mất.”
“Phụt.” Hàn Mộng không nhịn được bật cười, nhưng Doãn Triệt nhìn sang thì lập tức nín thinh.

Ký ức bị ăn đòn hồi lớp 10 hãy còn vẹn nguyên trong tâm trí hắn, không chừng người ta vẫn để bụng ấy chứ.
“Tôi nói đúng không?”
Hàn Mộng ngẩn tò te, mãi lâu sau mới chắc chắn Doãn Triệt hỏi mình, thật sự là được thương mà sợ: “À…!Đúng, đúng…”
Bức tường vô hình ngăn cách hơn một năm cứ thế bị đập tan một cách bất thình lình.
Hàn Mộng về chỗ mình mà vẫn ngơ ngác, bạn cùng bàn hỏi: “Mày sao thế? Mất hồn mất vía rồi kìa.”
“Mẹ nó vừa nãy tao chạm mắt với Doãn Triệt đấy, còn nói chuyện nữa…”
“Vãi!” Bạn cùng bàn sốc nặng: “Trâu bò vậy, cảm giác thế nào? Có phải cực kỳ đáng sợ không?”
“Không…” Rất lâu rồi Hàn Mộng không nhìn nhân vật nguy hiểm của lớp ở khoảng cách gần đến vậy.

Sau khi bị ăn đòn hắn từng nhiều lần nghi hoặc tại sao ngày đó mình lại đi bắt chuyện với beta lầm lì lạnh nhạt như cậu, chắc não úng nước quá.

Nhưng cái chạm mắt ban nãy cuối cùng cũng giúp hắn nhớ ra lý do.
“Tao chỉ cảm thấy…!cậu ấy đẹp thật.”
*
Tiết tự học tối đến lượt Trần Thục Mai trông lớp.
Trước áp bức trước sau như một của bà, lớp học vô cùng trật tự.

Ngay cả Tưởng Nghiêu cũng chăm chỉ làm bài, không hí hoáy nghịch ngợm, nếu không Trần Thục Mai mà gọi cho ba hắn nữa thì cuối tuần này khỏi cần về nhà, ở yên trong trường lánh nạn thôi.
Chuông ra chơi vang lên, cả lớp cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lần nào cô Trần trông tiết tự học tối cũng đanh đá thế nhờ, cứ như ai nợ cô vài chục tỉ không bằng…”
“Cô dạy thêm một tối kiếm được mấy nghìn tệ, tiền trông lớp trường trả có một hai trăm, mày nghĩ cô vui nổi không?”
Trần Thục Mai vừa đi thì Chương Khả gào to: “Tin cực mới tin cực mới ai muốn nghe không? Qua đây nhanh nào các bạn!”
Chẳng mấy ai để ý cậu ta, ngày kia là diễn ra đại hội thể thao, mọi người đều bận đến sân bóng luyện tập, không mong được thành tích xuất sắc nhưng cũng đừng xấu mặt.
Phòng học chỉ còn lại chưa đầy mười người, Tưởng Nghiêu gõ mặt bàn bạn cùng bàn của mình: “Triệt Triệt, đi tập chạy 4x100m không? Tôi sợ đến lúc thi cậu không chạy được, cậu chạy ở gậy thứ ba mà rớt lại chậm quá thì gậy thứ tư như tôi cũng hết đường cứu đấy.”
Doãn Triệt gập sách bài tập: “Muốn đi thì cậu tự đi mà đi.”
Vốn dĩ Tưởng Nghiêu cũng không ôm nhiều hy vọng, rảnh phát chán nên buột miệng hỏi vậy thôi.

Hắn đang định kiếm ít việc khác để làm, bỗng nghe Chương Khả ở bàn đầu hét “tin cực mới” với tông giọng chẳng bé gì cho cam, tận bàn cuối cùng cũng nghe thấy.
“Tôi nghe bạn trai của bạn cùng bàn của anh em tôi ở lớp bên bảo là hôm nay lúc khám sức khỏe nó nghe thấy bác sĩ của trường nói chuyện, khối mình có một alpha pheromone vô đối, chưa từng gặp học sinh cấp ba nào có nồng độ pheromone cao nhường ấy.

Các cậu đoán xem là ai?”
Bên cạnh kiểm tra thông thường, khám sức khỏe còn kiểm tra mức độ pheromone trong cơ thể của từng học sinh, tất nhiên sẽ không công khai số liệu, đám học sinh với nhau cũng ít trao đổi về đề tài mang tính riêng tư này, bằng không nhỡ đâu thấp người khác thì chẳng phải rất mất mặt à.

Trần Oánh Oánh bị ép kéo đến hóng hớt chẳng hề hào hứng: “Còn ai vào đây được, chắc chắn là nam thần của bọn mình rồi.”
Sở dĩ nam thần có thể làm nam thần không chỉ cần đẹp trai mà thực lực còn phải mạnh, pheromone của Doãn Trạch thuộc dạng xuất chúng khỏi bàn cãi trong trường, tất cả các trường ở Tây Thành cũng chẳng có mấy alpha chọi lại cậu ta.
Chương Khả lại lắc đầu: “Không không không, A3 ngày mai mới khám, không cùng ngày với bọn mình.”
“Vậy thì tôi không biết, dù sao cũng không thể là lớp mình.

Ông xem tụi alpha lớp mình có đứa nào trông như pheromone rất mạnh?”
Chương Khả đỡ cằm suy tư: “Hình như không có, thế rốt cuộc là học sinh lớp nào nhỉ, tò mò vãi, nhân vật tầm cỡ ẩn núp trong khối mình mà tôi lại không biết.”
Trần Oánh Oánh đã chẳng muốn đoái hoài đến cậu ta nữa, quay đầu thấy Dương Diệc Lạc vẫn ngồi tại chỗ thì hiếu kỳ hỏi: “Diệc Lạc, sao hôm nay cậu không đi hỏi bài cô Trần?”
Dương Diệc Lạc ngập ngừng: “Hả…!Hôm nay, hôm nay tớ không có câu hỏi…”
Trần Oánh Oánh híp mắt: “Hình như cậu hơi bất thường…!Thằng lưu manh lần trước bị trường đuổi học rồi mà, sao cậu vẫn ủ rũ không vui, chẳng lẽ cậu có tâm sự khác?”
“Không, không phải đâu…”
Chương Khả hiểu rõ tình hình, nhanh chóng nghĩ cách rồi đột ngột chỉ ngoài cửa sổ hô to: “Á đù, tôi vừa trông thấy Doãn Trạch lại ôm một cô em mới đi ngang qua cửa lớp mình!”
Trần Oánh Oánh đứng phắt dậy: “Gì cơ!? Không phải cậu ấy vừa chia tay hot girl A7 hôm qua sao?”
“Tôi không nhìn rõ, hình như là ôm ai đó, hay bọn mình ra xem đi?”
“Đi đi đi, bà phục rồi đấy, sao vẫn chưa tới lượt bà.”
Hai bạn học ầm ĩ đã ra ngoài, Dương Diệc Lạc như trút được gánh nặng, phòng học càng im ắng hơn.
Tưởng Nghiêu đã làm xong bài tập, không còn việc gì làm, thấy bạn cùng bàn của mình đang đọc sách giải trí thì đột nhiên nảy ra suy nghĩ, khẽ giọng hỏi: “Ê, muốn ngửi pheromone của anh đây không?”
Thật ra bình thường hắn rất ít phóng pheromone, bạn học ở Trung học số 8 đều biết hắn mạnh nên không cần thiết phải thể hiện.

Nhưng chẳng hay vì sao, tự dưng bây giờ hắn lại muốn thể hiện trước mặt bạn cùng bàn của mình.
Doãn Triệt chẳng buồn ngước mắt: “Cậu có phóng tôi cũng không ngửi được.”
“Hơ, ý gì đấy? Chế giễu tôi yếu đúng không? Lén nói cho cậu nhé, pheromone của anh đây mạnh lắm đó.”
Tưởng Nghiêu dứt lời còn thật sự lặng lẽ giải phóng một ít pheromone, khống chế phạm vi trong vòng nửa mét đổ lại, làm xong thì nhếch môi cười nhìn bạn cùng bàn của mình, vẻ mặt rất ngông.
Chu Hạo Lượng ngồi bàn trên cũng ngửi thấy: “Mùi gì nồng thế? Sao tôi cảm thấy…!giống pheromone alpha nhỉ?”
“Tôi cũng ngửi thấy, chắc bay từ sân bóng sang, đám alpha này rõ là, chẳng biết tém tém gì cả, ảnh hưởng người khác làm bài tập.”
Doãn Triệt cách hắn gần hơn, theo lý mà nói chắc chắn có thể nhận ra.

Tuy sức khống chế của pheromone alpha đối với beta không mạnh bằng omega nhưng dù ít dù nhiều cũng ảnh hưởng phần nào, pheromone nhàn nhạt của beta cũng sẽ bị khơi ra một chút.
Tưởng Nghiêu bỗng nhiên rất muốn ngửi pheromone của bạn cùng bàn.

“Ngửi thấy chưa? Có phải cảm giác vô cùng tinh khiết đậm đà xa hoa không? Pheromone alpha thuần thiên nhiên một trăm phần trăm, cho cậu bữa tiệc khứu giác cực kỳ cao cấp.”
Nhưng Doãn Triệt vẫn hờ hững như thể không mảy may ngửi thấy: “Nếu pheromone của cậu đỉnh như vậy thì sao không kiếm được người yêu?”
“…”
Tưởng Nghiêu rất muốn phản bác rằng người cưa cẩm hắn ở Đông Thành có thể xếp mấy vòng quanh sân bóng, thế nhưng mắc cái hình tượng hiện giờ…!Chỉ đành nói: “Đấy là tại các cậu ấy chưa phát hiện ra anh chàng báu vật là tôi đây.”
Doãn Triệt: “Hơ, cố lên nhé anh chàng báu vật, tôi chờ ngày cậu kiếm được người yêu…!Sau đó khuyên cô nàng bỏ đi mà làm người.”
“Ăn nói kiểu gì đấy.” Tưởng Nghiêu cười: “Nói thật nếu tôi mà có người yêu, chắc chắn sẽ giới thiệu với cậu đầu tiên, sẵn tiện để cậu thẩm định giúp tôi, tôi tin con mắt của cậu.”
“Ừ.” Doãn Triệt chợt cảm thấy hơi tức ngực, tiện tay mở cửa sổ bên cạnh, làn gió đêm mùa thu mát lành mơn man gương mặt, khẽ khàng thổi tan những ưu tư chất chứa.
“Tôi vẫn chưa yêu đương nghiêm túc bao giờ, mong tình đầu cũng là tình cuối.” Tưởng Nghiêu mặc sức tưởng tượng về tương lai tươi đẹp: “Yêu nhau ba bốn năm, đến tuổi thì đám cưới, sau đó sinh một bé con đáng yêu.

À đúng, cậu muốn làm phù rể cho tôi không? Tôi để dành một slot cho cậu, anh đây nhiều bạn lắm, phải nhanh chân mới được.”
Doãn Triệt nhếch môi: “Tôi cũng không biết ba bốn năm sau tôi ở đâu nữa.”
“Không biết ở đâu là thế nào, bây giờ mạng mẽo phát triển, chẳng lẽ không liên lạc được với cậu? Trừ khi…!cậu không muốn tới, thế thì không đáng mặt anh em rồi.”
“Chẳng phải cậu bảo cậu có nhiều bạn à? Bớt đi tôi thì có làm sao.”
“Quan hệ tốt nhất chỉ có mấy đứa thôi.” Tưởng Nghiêu nghiêng người, chống má nhìn cậu: “Cậu là một trong số đó.”
Ngoài cửa sổ lá cây xào xạc, một cơn gió to cuốn qua thốc vào ô cửa rộng mở, hệt như lực đẩy vô hình đẩy lưng Doãn Triệt về phía người trước mặt.
Khi Tưởng Nghiêu nghiêm túc, dường như sẽ trở thành một người khiến người ta khó lòng từ chối.
“Tôi sẽ cố gắng.” Doãn Triệt nghe thấy mình nói: “Nếu lúc đấy cậu không liên lạc được với tôi thì tìm người khác đi.”
“Chắc chắn tôi có thể liên lạc được với cậu, chân trời góc biển cũng phải tóm cậu về, cậu đừng hòng chạy.”
Chuông vào tiết tự học tối thứ hai vang lên, học sinh lục tục trở về lớp, Trần Thục Mai cũng cắp tạp chí đi vào, những ai đang nói chuyện đều im bặt.
Tưởng Nghiêu xoay người lại, nghĩ xem có thể làm gì để giết thời gian.
Doãn Triệt tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết mượn ở thư viện.

Cậu lật sang trang kế, trông thấy một câu:
“Người nhìn mây trắng tụ rồi tan, tan rồi tụ,
Chuyện hợp tan của đời người cũng như vậy thôi.”
Cậu không tán thành lắm.
Mây tan rồi sẽ có ngày tụ lại, nhưng người đi rồi, có lẽ là mãi mãi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.