Để Ý Tôi Đi Mà

Để Ý Tôi Đi Mà – Chương 73: 73: Chương 71-2



Chủ nhật, học sinh A1 cũng tới bệnh viện.
Trần Oánh Oánh đại diện cho cả lớp mua một bó hoa cát tường màu cam nhẹ nhàng, rất hợp ngày hè tươi đẹp, khiến căn phòng thuần sắc trắng sáng bừng sức sống.

[1]
[1] Hoa cát tường:
Chương Khả chỉ đại diện cho cá nhân, mua một bó cúc vàng xen trắng: “Anh Triệt, từ khi cậu đi tôi mới biết tìm bài tập phù hợp để chép khó biết bao.”
Cậu ta nói xong bị Trần Oánh Oánh kéo ra ngoài đánh tơi bời: “Đi cái gì mà đi! Mắc gì mua hoa cúc! Có kiến thức cơ bản không đấy!”
Đám học sinh vẫn ồn ào ầm ĩ như mọi ngày.
Doãn Triệt nhận hai bó hoa c ắm vào chiếc lọ trên đầu giường, cắm xen nhiều loại khiến hoa cúc trông cũng sinh động hơn.
Dương Diệc Lạc mang theo bài tập tuần này và vở ghi tại lớp: “Hai tuần nữa thi cuối kỳ…!Mong cậu có thể dùng đến.”
Chương Khả: “Diệc Lạc, cậu thế này là không hiểu chuyện, tôi mà ốm trước kỳ thi thì chắc cú sẽ ốm đến tận hôm thi xong.”

Quách Chí Hùng phụ hoạ: “Đúng đấy anh Triệt, dù sao cũng chỉ còn hơn chục ngày, thôi thì cậu đừng về trường nữa, to gan thì hôm nay nghỉ hè luôn.”
Trần Oánh Oánh: “Tụi bây đứa nào đứa nấy y chang nhau, mình không thích học cũng đừng kéo người khác không thích học chung chứ? Anh Triệt đừng nghe bọn nó, cuối kỳ lớp 10 cậu không có điểm, nếu lớp 11 cũng không có điểm thì khả năng ảnh hưởng thi đại học mất, tốt nhất vẫn nên đi thi, thi kém cũng không sao, thầy cô hiểu cho thôi.”
Doãn Triệt mỉm cười: “Ừm.”
Hàn Mộng im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Không sao, nếu cậu không muốn đi thi thì đừng đi, nghỉ ngơi trước đã, vui vẻ là quan trọng nhất.”
Trần Oánh Oánh: “Thi thôi mà, có đến nỗi không vui không?”
Hàn Mộng: “Tôi không nói việc đấy.”
“Thế ông nói việc nào?”
“Tôi…” Hàn Mộng không biết nên mô tả ra sao.
“À tôi biết rồi, liên quan đến Tưởng Nghiêu phải không?” Trần Oánh Oánh thình lình hỏi.
Hàn Mộng hãi hùng: “Sao bà biết? Anh Triệt à không phải tôi nói đâu! Cậu đừng lạm sát người vô tội!”
“…”
Trần Oánh Oánh: “Không phải rõ như ban ngày hả, Tưởng Nghiêu còn xin đổi chỗ mà.”
Hàn Mộng thở dài: “Bà nói việc này à.”
Trần Oánh Oánh: “Còn việc nào được nữa…!Anh Triệt, hai cậu cãi nhau đúng không? Cần tôi đứng ra giảng hoà không?”
Hai thanh niên này bình thường cũng từng chiến tranh lạnh, nhưng chưa đến nửa ngày đã làm lành, ầm ĩ tới đâu chăng nữa cũng phải dính lấy nhau làm bạn cùng bàn.

Lần này Tưởng Nghiêu tự dưng xin lão Ngô đổi chỗ, Doãn Triệt còn vào viện, nếu không phải cả hai không có vết thương ngoài da, Trần Oánh Oánh còn phải nghi ngờ có khi nào tối đó họ ra ngoài đánh nhau hay không.
“Không cần đâu.” Doãn Triệt ngừng giây lát: “Bạn cùng bàn của tôi bây giờ là ai?”
Quách Chí Hùng cười thật thà: “Tôi.”
Doãn Triệt nhớ trước đây Quách Chí Hùng ngồi một mình ở hàng cuối, bởi vì sĩ số lớp lẻ.

Vậy là hiện giờ Tưởng Nghiêu không có bạn cùng bàn.
“Anh Triệt, sau này quan tâm nhiều nhé.

Nếu tôi có chỗ nào làm cậu mất vui thì mong cậu nói thẳng, đừng táy máy tay chân với tôi.”
Doãn Triệt: “…”
Chương Khả: “Anh Triệt táy máy tay chân với mày á? Mày mơ đẹp thế.”
Quách Chí Hùng: “Tao muốn nói là đừng đánh tao! Diễn đạt nhầm thôi!”
Học sinh A1 tới một chuyến mà cả phòng bệnh rộn ràng hơn nửa ngày trời.
Hết chủ nhật, vào tuần làm việc không còn rộn ràng nữa.
Bác sĩ Phùng nói phải cách ly tĩnh dưỡng, tạm thời không thể ra ngoài tiếp xúc quá nhiều người, Doãn Triệt đành ở trong phòng bệnh, sáng đọc sách làm đề, chiều ngủ, một ngày trôi qua rất nhanh.
Có lẽ ban ngày ngủ quá nhiều nên đến tối dễ mất ngủ, đầu óc cậu rối rắm, đầy rẫy những hình ảnh không muốn nhớ lại.
Doãn Triệt nhắm mắt nằm trên giường, đêm khuya yên tĩnh, dường như thính giác trở nên vô cùng nhanh nhạy, loáng thoáng nghe thấy tiếng y tá đi lại ngoài phòng bệnh, tiếng còi xe xa xa bệnh viện, tiếng ầm vang của xe máy…
Doãn Triệt đột ngột mở mắt.
Khoảng năm phút sau, trước phòng bệnh có thêm tiếng nước chân.

Dù đã về đêm nhưng thi thoảng cũng có bác sĩ và y tá đi vội qua.

Tuy nhiên tiếng bước chân này không giống, nặng trĩu và chậm chạp như thể đeo gông xiềng, mỗi bước đều khó khăn.
Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng bệnh.
Cửa không khoá, chỉ cần đẩy là sẽ mở, song người đó một mực đứng bên ngoài không đi vào.
Doãn Triệt nghe thấy ngoài cửa có y tá hỏi: “Em học sinh ngồi đây làm gì vậy?”
Cậu không nghe rõ câu trả lời của người đó, kéo chăn qua đầu chặn mọi âm thanh.
Suốt đêm mơ ác mộng.
Sáng hôm sau y tá đến kiểm tra như thường lệ, trước cửa phòng bệnh đã không còn ai, chỉ có một mẩu giấy nhăn nhúm ở sau cánh cửa, nét chữ trên giấy xiêu vẹo nhưng rất rõ ràng:
Xin lỗi cậu…!Để ý tôi một chút được không, xin cậu đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.