Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu – Chương 883



Chương 883

Có lẽ câu nói “Tôi không thích hoa bị cô gái khác chạm qua” của Lăng Kha kích thích Triệu Giai Ca, làm cô ta cảm thấy nhục nhã, trông có vẻ rất tức giận bất bình.

Lăng Kha nhìn Triệu Giai Ca tức giận bất bình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lệ Hàn Tư, mấy giây sau mới xoay người: “Hoàn Hoàn, chúng ta đi.”

Có lẽ trước kia Lăng Kha còn từng có chờ mong không thực tế với Lệ Hàn Tư, nhưng hôm nay cô đã hoàn toàn thấy rõ vị trí của mình trong lòng Lệ Hàn Tư.

Đối với anh ta, cô chỉ là cô gái bị coi rẻ có thể tùy ý sỉ nhục.

Quan hệ giữa cô và anh ta không làm cô có được chút tôn trọng và thương yêu nào, ngược lại còn trở thành nguyên nhân anh ta coi thường cô, coi cô là một cô gái không có liêm sỉ, đáng bị anh xem thường.

Lệ Hàn Tư thật sự có ý nghĩ này.

Trước kia cô có thể lừa mình dối người, nhưng hiện tại nếu tiếp tục làm như không biết, không để bụng thì cô cũng đang xem thường chính mình.

“Lăng Kha.” Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại, tay cô bị cô ấy siết rất đau.

Cô biết trong lòng con bé Lăng Kha này nhất định không dễ chịu, cô ấy yêu thầm Lệ Hàn Tư đã nhiều năm, thật vất vả mới có chút qua lại với anh ta, hôm nay chỉ sợ phải cắt đứt thật rồi, thậm chí có khả năng sẽ trở mặt thành thù, trong lòng cô ấy nhất định rất đau.

Lăng Kha buông tay ra, xoay người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, có phải tớ rất buồn cười không?”

“Tớ cho rằng mỗi lần anh ta tới tìm mình thì vị trí của tớ trong lòng ảnh sẽ cao lên một chút, tớ biết bên cạnh anh ta trừ Triệu Giai Ca ra thì không có cô gái khác, tớ cho rằng mình cũng khác biệt.”

Lăng Kha không kiềm được nước mắt, để lệ chảy xuống hai má, làm nhòe đi tầm mắt cô: “Mãi đến hôm nay tớ mới hiểu, anh ta chỉ coi tớ là hạng gái miễn phí thôi.”

“Lăng Kha!” Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được duỗi tay ôm lấy cô: “Người đàn ông như vậy không đáng để cậu rơi lệ.”

Lăng Kha nói: “Tớ chỉ không cam lòng, từ cấp ba tớ đã thích anh ta, Hoàn Hoàn, cậu không hiểu mùi vị yêu thầm dày vò đến mức nào, cho nên để có thể tới gần anh ta một chút thì dù có thiêu thân lao đầu vào lửa, tớ cũng cam tâm tình nguyện.”

“Nhưng vì sao anh ta lại bắt tay với Triệu Giai Ca sỉ nhục tớ, rốt cuộc tớ làm sai cái gì? Rốt cuộc tớ đã làm sai cái gì?”

Lăng Kha ôm Thịnh Hoàn Hoàn khóc lớn một hồi, khóc xé gan xé ruột, Thịnh Hoàn Hoàn nghe mà tim đau như cắt.

Lăng Kha là người rất cứng cỏi, đã nhận định chuyện gì thì sẽ đi đến cùng, Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng Lăng Kha khóc xong lại tiếp tục vô tư mà ở bên cạnh Lệ Hàn Tư.

Cho nên có vài lời dù khó nghe đến mấy, cô vẫn muốn nói: “Lăng Kha, rời khỏi anh ta đi, coi như một giấc mộng, đừng để anh ta có cơ hội giày xéo cậu nữa.”

Lăng Kha nhắm chặt hai mắt, nhưng nước mắt vẫn tràn ra khỏi khóe mi, cô cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt như tờ giấy.

Cô đang đưa ra một quyết định rất gian nan.

Một lúc sau, Lăng Kha mới buông Thịnh Hoàn Hoàn ra, nâng tay lên lau khô nước mắt trên mặt, miễn cưỡng nhếch miệng cười đáp lại cô một câu: “Lăng Kha này vô dụng đến mấy cũng không hạ tiện đến mức này.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong câu nói thì kích động đến suýt rơi lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.