Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu – Chương 493



Chương 493

Cố Hoan lập tức lắc đầu: “Không cần, sẽ bị bọn buôn người bán đi.”

Nam Tầm: “…”

Cố Hoan lại nói: “Mẹ, tìm cho Hoan Hoan một người cha mới đi, nếu không có cha thì ở trường sẽ bị bạn cười nhạo.”

Lời này của Cố Hoan làm tâm tình tốt đẹp của Nam Tầm biến mất sạch.

Trước đó Cố Hoan học ở trường quý tộc, rất nhiều phu nhân nhà giàu có tiền ăn không ngồi rồi, lúc đón con thích hóng chuyện nhà người khác, cái gì cũng muốn đua đòi, trẻ con không lựa lời, nghe được cái gì thì nói cái đó.

Hiện giờ ai ai cũng biết chuyện giữa cô và Cố Nam Thành, Hoan Hoan nhất định sẽ bị nói ra nói vào ở trường. Nam Tầm sợ có người chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng Hoan Hoan.

“Mẹ, có phải Hoan Hoan nói sai rồi không?” Cố Hoan nhận ra cảm xúc của Nam Tầm đã biến hóa, lập tức cẩn thận hỏi.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của con gái, tim Nam Tầm như bị trăm ngàn cây kim đâm vào, đau đến hít thở không thông: “Không có, Hoan Hoan nói rất đúng, chúng ta tìm một người cha mới đi.”

Nam Tầm an ủi, đau lòng ôm Hoan Hoan vào trong ngực, trong lòng nghĩ có nên rời khỏi thành phố này, đi đến một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại lần nữa hay không, như vậy có thể giảm bớt tổn thương của Hoan Hoan xuống thấp nhất.

Sau khi dỗ Hoan Hoan ngủ, Nam Tầm nhận được điện thoại của Nam Hạo Thiên: “Con ở đâu?”

Nam Tầm không cần nghĩ ngợi: “Khách sạn.”

Nam Hạo Thiên nghe xong thì giọng điệu thật không tốt: “Không phải bảo con về nhà sao, dẫn con gái ra ở khách sạn, truyền ra còn thể thống gì nữa?”

Nam Tầm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ, trái tim như không có chốn về: “Không trở về, nếu trở về phải đối mặt với người phụ nữ kia mỗi ngày thì con thà ở khách sạn.”

Nam Hạo Thiên bị Nam Tầm làm tức giận không nhẹ: “Tính tình giống y như mẹ mày, mày không muốn ở nhà thì tao cũng không miễn cưỡng, tối mai trở về ăn bữa cơm là được.”

Nói xong, Nam Hạo Thiên lập tức tắt điện thoại.

Nam Tầm hít một hơi thật sâu rồi cất điện thoại đi.

Buông điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông vừa trở về thì chủ động đi lên: “Ăn cơm chưa, hoành thánh hồi sáng còn thừa một ít.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Nấu một chén cho tôi đi.”

Giống như bình thường, Thịnh Hoàn Hoàn bưng hoành thánh đi ra, Lăng Tiêu cũng tắm rửa xong, trên người đã mặc áo tắm.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện hắn, chống khuôn mặt tinh tế bóng loáng nhìn hắn, không hề dấu hiệu mà cảm thán: “Thế giới lớn như vậy, thật muốn đi ngắm nhìn!”

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng tiên sinh trực tiếp làm lơ.

Cái này là im lặng chiến thắng đúng không?

Lăng Tiêu không nói, Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết không có khả năng: “Tôi đi ngủ trước.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, lúc này Lăng Tiêu ngẩng đầu: “Từ từ.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía hắn, Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà nói: “Ngày mai cùng tôi về nhà cũ một chuyến, bà nội muốn chúng ta qua đó ở vài ngày, ngày mai cô thu xếp một chút, sau khi tan tầm cùng đi qua.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.