Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu – Chương 106



Chương 106

Chương 106

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại không rời đi, đối mặt với lửa giận của Lăng Tiêu, cô nắm chặt lấy cái chăn trước ngực, giọng nói khàn khàn đầy quyết liệt: “Hiện tại chúng ta là vợ chồng chân chính, từ hôm nay trở đi, tôi muốn ngủ ở chỗ này.”

Lăng Tiêu nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đã khóc đến đỏ ké trước mắt, hắn còn tưởng rằng cô sẽ tìm đến cái chết, không nghĩ tới lại nói ra những lời này.

Ngủ một lần với hắn thôi mà lá gan đã lớn thêm không ít, còn dám nói muốn chiếm lấy giường của hắn, ai cho cô lá gan này?

Lăng Tiêu không khỏi cười lạnh, đáy mắt thâm thúy lộ ra tia lạnh lẽo tà khí: “Nhanh như vậy đã muốn thực quyền?”

Thịnh Hoàn Hoàn nâng gương mặt tái nhợt lên, nhìn hắn với đôi mắt sáng lóa: “Tôi không muốn thực quyền gì, chỉ yêu cầu tôn trọng tối thiểu nhất, tôi là vợ anh, không phải bảo mẫu anh thuê tới.”

Trên gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu xuất hiện tia đùa cợt và nguy hiểm: “Vợ? Vậy thì thực hiện nghĩa vụ của người làm vợ đi, đừng để tôi nhìn thấy nước mắt rẻ tiền của cô nữa.”

Nói xong, Lăng Tiêu không cho Thịnh Hoàn Hoàn cơ hội mở miệng mà lại cưỡng ép tóm lấy cô…

Cô càng quan tâm cái gì thì hắn càng muốn phá hủy nó.

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn không khóc nữa, dù cuối cùng bị tra tấn ngất đi cũng không rơi một giọt nước mắt.

Hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy đã là giữa trưa, bên người sớm đã không có bóng dáng của Lăng Tiêu. Nếu không phải đau nhức trên người quá khó xem nhẹ, cô đã nghĩ những chuyện tối qua chỉ là ác mộng.

Một cơn ác mộng đáng sợ!

Thứ Lăng Tiêu mang đến cho cô trừ đau đớn ra thì chính là nhục nhã vô tận, thẳng đến tra tấn cô đến hôn mê.

Rất lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới bình tĩnh lại, nắm lấy chăn bao lấy thân thể, cố nén đau đớn mà xuống giường, đi đến phòng tắm.

Nhìn mình vết thương đầy người trong gương, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn có cảm giác cay đắng khó tả, tối hôm qua Lăng Tiêu đã biến cô trở nên ti tiện đến tột độ.

Kỳ thật từ lúc cô tìm tới Lăng Tiêu thì đã chuẩn bị sẵn sàng sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra khi đến Lăng gia.

Cô khóc không phải vì không muốn, mà là Lăng Tiêu căn bản không đối xử với cô như một người vợ, để cô cảm thấy mình rất hèn mọn đáng khinh, còn đau đớn mà hắn mang đến thật sự làm người khó mà chấp nhận được.

Sau khi đi ra từ phòng tắm, nhìn vệt đỏ trên giường, Thịnh Hoàn Hoàn không thể không nhìn thẳng vào quan hệ giữa bọn họ lần nữa. Bây giờ cô và Lăng Tiêu đã là vợ chồng danh xứng với thực, cô còn có thể có thai con của hắn!

“Thiếu phu nhân, rốt cục cô cũng dậy rồi, lão thái thái và Lăng thiếu đang chờ cô cùng dùng cơm dưới lầu, xin hãy mau đi theo tôi.”

Vừa ra khỏi cửa, dì Hà lắc lắc thân thể mập mạp, cười nhẹ nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy nụ cười của dì Hà mang theo thâm ý nào đó, cô đi theo sau lưng bà mà nói: “Bà đến lúc mấy giờ, vì sao không gọi tôi dậy?”

Lão thái thái là biết cái gì sao?

Dì Hà cười nói: “Lão thái thái quan tâm cô vất vả, không cho người quấy rầy, bà đã tới cả buổi sáng rồi.”

Quan tâm cô vất vả?

Vì sao lời này nghe là lạ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.